Mộc Ngôn chỉ nhẹ gật đầu, cô thật sự cũng không quan tâm lắm đến chuyện này.
[...]
"Ngủ cạnh tôi đi, tôi hứa sẽ không làm gì em đâu!"
Lục Cẩn Phàm đập vào chỗ bên cạnh mình, ngỏ ý Mộc Ngôn có thể nằm bên cạnh.
Thế nhưng cô lại lắc đầu, muốn nằm ngủ ở dưới đất.
Quả thực, đến bây giờ cả hai người đều không thể như trước nữa.
Mọi chuyện dường như đang vượt quá tầm kiểm soát của Lục Cẩn Phàm.
Mãi cho đến đêm, đợi đến khi Mộc Ngôn đã chìm say, Lục Cẩn Phàm mới nhẹ nhàng bước tới, ôm cô lên trên giường.
"Cẩn Phàm, cậu đang làm gì vậy?"
Ôn Ninh vừa bước vào phòng, đã thấy Lục Cẩn Phàm đang cố gắng bể Mộc Ngôn lên giường.
Gương mặt của hắn dường đã chuyển sang màu trắng bệch, khiến cho Ôn Ninh không thể an tâm được.
"Cậu mà còn cố gắng làm những việc như thế này nữa, là tôi không thể cứu cậu được nữa đâu!"
Lục Cẩn Phàm cười nhẹ, cái tên Ôn Ninh này đúng là dẫn dắt sự việc theo một chiều hướng khác mà.
Mãi cho đến khi xác nhận Lục Cẩn Phàm không bị nguy hiểm gì nữa, Ôn Ninh mới từ từ đóng cửa lại.
Bây giờ ở Châu Âu đang là mùa hè, thế nên thời tiết ở đây vô cùng nóng nực. Lục Cẩn Phàm ôm Mộc Ngôn ngủ rất ngon.
Khi mặt trời đã lên cao, vừa tỉnh dậy đã thấy cô ở bên cạnh mình, khoảnh khắc này thật vui sướng biết bao.
Khi ngủ, Mộc Ngôn cũng rất an tĩnh, mi mắt cô cũng rất dài, rất đẹp. Người đàn ông nằm trên giường một lúc, sau đó xuống dưới bếp chuẩn bị đồ ăn.
Mà lúc này, Mộc Ngôn cũng dần dần mở mắt ra. Cô quả thực đến bây giờ vẫn không biết nên đối diện với Lục Cẩn Phàm như thế nào, khi mà Mộc Ngôn vẫn chưa thể bỏ qua lỗi lầm của hắn được.
Đã hơn bảy năm, thế nhưng quả thật cuộc hôn nhân với Lục Cẩn Phàm chính là điều cô không thể ngờ được.
[...]
Trong thời gian này, Lục Cẩn Phàm bỗng trở thành người đàn ông của gia đình.