Vì đứng ngược ánh sáng mặt trời nên ít ai có thể nhìn rõ biểu hiện của Lục Cẩn Phàm. Người đàn ông
trung niên lúc này chỉ thấy hắn gật đầu nhẹ 1 cái, rồi từ từ đi lên máy bay. Đằng sau Trác Lâm giữ chặt 2
tay của Hoàng Minh Trí, bên cạnh là Ôn Ninh đang giữ lấy Tôn Lạp.
Trác Lâm và Ôn Ninh dẫn Hoàng Minh Trí lên trước, khi đi qua người đàn ông, Trác Lâm khẽ nói:" Lão Diệp, người cảnh sát kia giao cho ông xử lý. Nhớ phải gọn gàng sạch sẽ, đừng để Thiếu gia thất vọng!". Nói rồi cùng Ôn Ninh bước lên máy bay.
Hoàng Minh Trí không hề biết mình bị dẫn đi đâu, chỉ thấy xung quanh đâu đâu cũng nghe thấy tiếng
kêu của các loài côn trùng. Có vẻ như hắn ta đang dẫn người đàn ông đến 1 khu rừng rậm.
Trời mùa đông, rét đến thấu xương, cộng thêm với việc hoàn toàn không nhìn thấy ánh sáng, khiến
Hoàng Minh Trí bất giác rùng mình. Ông ta thấy bây giờ chạy trốn không phải là cách, liền gọi Lục Cẩn
Phàm:" Giám đốc Lục, tôi khuyên cậu tốt nhất nên biết chừng mực. Ở cái Hà thành này tôi ít nhiều cũng
có tiếng tăm, nếu không thấy tôi chắc chắn mọi người sẽ báo cảnh sát. Cộng thêm việc các người vừa
dẫn tôi đi ngay trước mặt Cảnh sát Tôn, vậy nếu tôi có mệnh hệ gì thì người đầu tiên chịu trách nhiệm
chính là bản thân cậu!"
Trác Lâm bấy giờ mới cười khẩy, cái tên Hoàng Minh Trí này đúng thực là nực cười, bây giờ ông ta đã
trong tình cảnh cả trong chậu chim trong lồng rồi mà vẫn muốn ra oai với người khác. Ngay từ đầu ông
ta đã hoàn toàn sai lầm khi muốn thâu tóm tập đoàn Lục thị.
"Hoàng tổng ả, ông không phải lo lắng về việc đó. Chúng tôi đã giải quyết ổn thỏa hết rồi. Cho dù 1
tháng sau ông không trở về thì cũng không ai đi tìm ông đâu!"
Ôn Ninh thong thả cười. Nụ cười của cậu ta cợt nhảy hoàn toàn không đứng đắn chút nào. Bỗng Hoàng Minh Trí cảm thấy có cái gì đó nhè nhẹ bò lên người của ông ta, vô cùng nhẹ nhàng. Làn da của nó rất mượt, trơn bóng. Hoàng Minh Trí cứ tưởng Lục Cẩn Phàm đã biết điều hơn, muốn lấy
người đẹp ra dụ dỗ mình, liền lấy tay sờ thử lên đó. Thế nhưng đó lại là 1 con rắn, bỗng nhiên cắn ông ta 1 cái. Hoàng Minh Trí sợ hãi, vội vàng lấy tay của mình vứt con rắn đó ra. Mặt bởi vì sợ hãi mà cũng trắng bệch, không có 1 chút huyết sắc nào cả.
Trác Lâm nhìn 1 cảnh này, không khỏi cười khinh bỉ trong lòng. Hoàng Minh Trí đúng là chết vẫn không bỏ được cái tính dâm dê của mình. Ông ta mặc dù trước kia là thuộc hạ của Lục Đình, trên thương
trường thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn, thế nhưng vẫn chưa bao giờ phải trải qua những chuyện như
thế này bao giờ. "Giám đốc Hoàng à, chỉ là 1 con rắn nhỏ nhoi thôi mà, ông có cần hoảng sợ như vậy không?"
Trác Lâm lấy từ túi quần ra 1 bao thuốc lá, nhàn nhạt châm lửa. Trong câu nói không khỏi chứa sự khinh bỉ của mình. Hắn còn tưởng Hoàng Minh Trí thế nài, hóa ra cũng chỉ là 1 con thỏ sợ chết. "Cậu... mở mắt cho tôi được không? Nếu không có thể dừng chân để hút hết chất độc trong tay tôi được mà đúng không?"
Hoàng Minh Trí lúc này lại vô cùng sợ sệt, ông ta hoàn toàn không biết con rắn cắn mình là loại gì, liệu nó có mang độc hay không? Trước mắt ông ta bây giờ hoàn toàn là 1 mảnh màu đen, hoàn toàn không
nhìn thấy ánh sáng. "Đây cũng không phải là 1 loài rắn độc, nếu nó cắn thì tầm vài tiếng nữa ông mới chết. Đủ để cho
chúng tôi nói chuyện xong với ông!" Ôn Ninh là người đi bên cạnh ông ta, nên là người nhìn rõ nhất. Hắn vừa nói vừa cười, nhưng giọng điệu
lại vô cùng nhởn nhơ, khiến cho Hoàng Minh Trí càng thêm lo lắng.
Ông ta trước nay ở công ty dưới 1 người nhưng trên vạn người, nào biết sợ hãi lo lắng là gì. Hơn nữa
Hoàng Minh Trí cũng đã dự tính, hôm nay đến Lục thị là hoàn hảo nhất, dù có sai sót thì chỉ cần bảo ông
ta nhầm lẫn 1 chút là xong. Hoặc nếu không thỏa hiệp được với đối phương, ông ta sẽ nói ra sự hiện diện và mấy người bắn tỉa ở những tòa nhà bên cạnh. Thế nhưng người tính lại không bằng trời tính, Hoàng Minh Trí sẽ không thể ngờ rằng mình lại có ngày đi nhưng lại không có ngày trở về.
"Có phải... các người đã biết việc làm của tôi! Cố tình cho tôi vào công ty, nhằm dẫn dụ tôi vào lưới của các người đúng không?" Lúc này ông ta chợt nhớ ra gì đó, vội vàng gắt lên. Với tài năng của Lục Cẩn Phàm, hoàn toàn không thể
để cho người lạ vào công ty, mấy vị đối tác lần nào đến cũng bị kiểm tra nghiêm ngặt. Những bảo vệ
dưới đại sảnh lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng, chỉ cần có người gây rối sẽ trực tiếp thủ tiêu. Xưa nay chuyện gây rối ở đây là hoàn toàn không có khả năng xảy ra.
Vậy mà hôm nay, Hoàng Minh Trí lại có thể dễ dàng vào được. Các bảo vệ lại kiểm tra vô cùng sơ sài,
hoàn toàn không có tư thế chuẩn bị. Nên người của ông ta mới có cơ hội ra tay. Hơn nữa, Ôn Ninh và Trác Lâm đều là những người cao thủ về võ nghệ, hôm nay cớ sao lại để dàng bị ông ta hạ gục. Nghĩ đi nghĩ lại, đúng là ông qua đã quá chủ quan.