Lục Cẩn Phàm tiện tay, ném luôn chiếc thẻ trong tay mìn vào thùng rác ở đằng xa. Ôn Ninh thấy vậy càng được đà, liền nói thêm:
" Chúng tôi không biết anh sẽ làm việc công tư phân minh, hay đã lấy tiền mua chuộc từ giám đốc Hoàng. Thế nhưng cảnh sát Tôn, tôi nhắc nhở anh 1 câu thôi, anh đã đụng không đúng người rồi!".
Tôn Lạp lúc này đứng lên, đôi mắt tức giận mà trở nên đỏ ngầu. Lục Cẩn Phàm làm như vậy, không phải là đang trực tiếp sỉ nhục hắn hay sao?
"Cảm ơn lời góp ý của 2 anh, chúng tôi sẽ suy xét kĩ lưỡng! Nhưng bây giờ tôi có thể khám xét phòng làm việc của anh không?"
Trác Lâm thấy thiếu gia không nói gì, liền đứng lên muốn ngăn cản Tôn Lạp. Thể nhưng Ôn Ninh đã nhanh tay bắt lấy tay anh lại, lắc đầu tỏ ý nói rằng Lục Cẩn
Phàm đã có sự sắp xếp. Hoàng Minh Trí cũng không rảnh rỗi gì cả, liền đứng dậy phụ cảnh sát tìm chứng cứ. Thế nhưng từng cảnh sát lại chạy đến thông báo không tìm thấy bất cứ đồ đạc khả nghi nào. "Phó Cục trưởng, không có!"
"Không có!"
"Không có!" "Tìm lại 1 lần nữa cho tôi, chắc chắn hắn ta đang chỉ giấu quanh đây thôi!"
Hoàng Minh Trí lúc này càng ngày càng tức giận, lập tức quát tất cả những người cảnh sát kia. Chỉ có 1 tập tài liệu mà cũng không tìm được, toàn là lũ ăn hại!
Tôn Lạp cũng không nói gì, mặc cho Hoàng Minh Trí sắp xếp. Nhìn 1 màn này, Trác Lâm, Ôn Ninh và Lục Cẩn Phàm đều mỉm cười. Cả 3 người đều chán nản không muốn nói. " Lục Cẩn Phàm, cho dù cậu giấu nó 3 trong 3 tấc đất, tôi nhất định phải đào được nó lên!" "Giám đốc Hoàng, anh cứ tự nhiên!".
Suốt cả 1 buổi chiều, hầu như ai cũng không tìm thấy quyển sổ đó. Hoàng Minh Trí không tin là không có, liền muốn quay lại tìm 1 lần nữa. Thế nhưng cũng đều không thấy. "Lục Cẩn Phàm, cậu khá lắm!". "Quá khen!"
Ôn Ninh lúc này ôm vai của Trác Lâm, nở nụ cười trìu mến:" Nãy ông đánh tôi và Tiểu Lâm đau như vậy, có định bồi thường không đây!".
Trác Lâm nhìn 1 cánh tay rắn chắc khoác lên vai mình, trong lòng cảm thấy cực kì ghê tởm. Liền cố gắng đẩy nó ra khỏi vai. "Anh bỏ tay ra! Thật là kinh tởm! Ai là Tiểu Lâm của anh, tôi còn vợ con chưa cưới, không muốn chơi gay với anh đâu!"
Ôn Ninh nghe vậy liền cười tươi hơn, không những không bỏ tay xuống, mà thậm
chí còn có chút càn rỡ hơn. Điều đó làm cho mấy vị cảnh sát đang muốn đứng nghiêm cũng không nhịn được mà bật cười. "Cười gì? Các cậu còn cười nữa là tôi cho các cậu thất nghiệp luôn đấy!"
"Cười gì? Các cậu còn cười nữa là tôi cho các cậu thất nghiệp luôn đấy!"
Trác Lâm giật cả chém thớt, quát to mấy người cảnh sát không chút kiêng dè
ngoài kia. Nếu không phải Lục Cẩn Phàm đang ở đây, thì chắc chắn hắn đã tặng bong họ mỗi người 1 viên đạn vào đầu rồi. Thế nhưng ngược lại hoàn toàn với vẻ lo lắng sốt sắng của Trác Lâm, Ôn Ninh lại luôn vui vẻ tươi cười. Đơn giản vì hẳn rất thích nhìn người đàn ông kia cảm thấy bất lực. "Giám đốc Ôn, nom cậu có vẻ vui quá nhỉ?"
Lục Cẩn Phàm lúc này mới nói, khuôn mặt không chút cảm xúc nào mà nhìn Ôn Ninh vẫn đang vui đùa. Mặc dù người đàn ông kia là người vẫn hay trêu chọc người khác, nhưng cũng thực sự rất có ích.
Ôn Ninh nghe thấy lời của người đàn ông kia, không nói không bằng nghiến răng ken két. "Mẹ nó! Lục Cẩn Phàm, lão tử đây đã vì cậu mà bị khinh thường cũng có, nhục nhã cũng có! Chuyện hôm nay là mối nhục trọn đời của Ôn gia tôi, cậu nhất định phải xử lý chuyện này thật tốt cho tôi! Nếu không mai tôi mang xăng đốt cháy nhà của cậu?"
"Hoàng Minh Trí bắt nạt 2 người ra sao?" "Hắn ta bắt chúng tôi quỳ xuống, còn dẫm lên tay của chúng tôi! Lão tử sống trên đời gần 30 năm chưa bao giờ phải chịu nhục như vậy! Nếu không phải vì cậu thì chúng tôi sẽ thành ra như thế sao?"
Ôn Ninh giống như 1 đứa trẻ kể lể hết tội tình của những người kia. Mặc dù ngoài mặt hắn vẫn luôn khóc giống như mình oan ức lắm, nhưng bên trong tinh thần đã chuẩn bị thật tốt để đánh nhau. Lục Cẩn Phàm hoàn toàn hiểu được ý của người đàn ông kia. Bây giờ cảnh sát
vẫn còn đang ở đây, dĩ nhiên vẫn còn 1 chút khó xử đối với 2 bên.
Hơn nữa, nếu có cảnh sát ở đây, hắn không thể thoải mái ra tay được, vậy chỉ còn cách đuổi khéo đi mà thôi. "Cảnh sát Tôn, anh còn muốn tìm ở chỗ chúng tôi nữa sao?"
Tôn Lạp lúc này bỗng hoàn hồn, hắn cắn chặt môi dưới, liếc Hoàng Minh Trí vẫn đang ở đằng xa đã ra hiệu nên đi trước.
"Giám đốc Lục, thật xin lỗi, là chúng tôi đã hiểu lầm ngài! Lần sau tôi sẽ chú ý hơn những lời của người khác!" Lục Cẩn Phàm đang gõ tay trên bàn bỗng dừng lại. Hắn mỉm cười càng sâu hơn, giống như vừa nghe được 1 câu chuyện hết sức buồn cười.
Đây là tập đoàn Lục thị, là 1 tập đoàn vô cùng quan trọng trong nền kinh tế, hôm nay bỗng nhiên còn có người đến, đập phá mọi thứ xung quanh. Hơn nữa, cảnh sát lại còn đến rất đông, chắc chắn ngày mai sẽ đưa tin đầy khắp các báo. Tổn thất liên như vậy, ai có thể đền bù cho hắn bây giờ.