Cổ trùng độc này khác hoàn toàn với các loại độc dược mà Ôn Ninh đã từng chữa trị.
Nó không phát tác ngay tức thì, mà sẽ từ từ ngấm vào cơ thể người, từng chút một phá hủy đi cơ quan nội tạng ở bên trong.
Loại độc này đã hiếm, mà thuốc giải còn hiếm hơn gấp mười lần.
Lục Cẩn Phàm bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đỏ tươi, mặt hắn cũng lập tức trở nên trắng bệch.
Nom không có một chút huyết sắc nào nữa cả.
Ôn Ninh nhanh chóng đỡ lấy người đàn ông, vạch áo của Lục Cẩn Phàm thì thấy vết độc càng lúc càng nghiêm trọng. Nếu không cứu chữa kịp thời thì sẽ càng nguy hiểm đến tính mạng hơn nữa.
"Cẩn Phàm, cậu không thể như thế này mãi được! Cậu phải theo tôi sang Mỹ điều trị!"
Thế nhưng Lục Cẩn Phàm dường như không muốn đi theo Ôn Ninh, hắn nhẹ nhàng lau khóe miệng của mình đi. Nơi đây ít ra vẫn còn đọng lại một chút máu.
"Tình hình vùa tôi như thế nào, cậu không hiểu được đâu!"
Bản thân Lục Cẩn Phàm vẫn là rõ nhất thân thể của mình. Hắn càng ngày càng yếu đi, chỉ sợ khi Mộc Ngôn tha thứ, Lục Cẩn Phàm đã không còn sống nữa.
"Chẳng lẽ cậu muốn giữ kín chuyện này như vậy sao? Lục Cẩn Phàm, rốt cuộc cậu có coi tôi là bác sĩ không vậy?"
"Ôn Ninh, vì tôi coi cậu là bạn nên mới nhờ cậu một chuyện. Nhất định không được nói chuyện này cho ai biết, đặc biệt là Trác Lâm!"
"Ôn Ninh, vì tôi coi cậu là bạn nên mới nhờ cậu một chuyện. Nhất định không được nói chuyện này cho ai biết, đặc biệt là Trác Lâm!"
Trác Lâm là người mà Lục Cẩn Phàm lo lắng nhất, vì vậy hắn cũng không muốn để cho người khác biết quá nhiều.
"Cho dù anh không cho nói, thì cậu ấy vẫn sẽ biết mà thôi!"
Ôn Ninh lấy từ trong túi áo ra một điếu thuốc lá, đưa lên miệng để hút.
Mùi thuốc lá bay lên không trung, không hiểu vì sao Lục Cẩn Phàm bỗng ho khù khụ, máu cũng bắt đầu chảy ra khiến cho Ôn Ninh ngay lập tức phải dập bỏ,
"Lục Cẩn Phàm, chẳng lẽ bây giờ cậu lại yếu đuối như vậy sao?"
Thế nhưng bây giờ Lục Cẩn Phàm lại không hề phản ứng lại được nữa. Hắn ngả người ra đằng sau, hình như thật sự rất mệt.
Sức đề kháng của người đàn ông đang ngày càng yếu đi, vì vậy càng dễ mắc bệnh hơn nữa.
"Ôn Ninh, cậu mau đặt cho tôi một chuyến du lịch đến Châu u một ngày! Coi như trước khi chết, tôi có thể khiến cho Mộc Ngôn cảm thấy vui vẻ!".
Lục Cẩn Phàm bây giờ đã biết sức khỏe của mình hoàn toàn yếu đi. Nếu không tranh thủ thù sau này sẽ càng khó mà có cơ hội.
[...]