Hạ Mộc Tầm nắm bắt được thời cơ lúc này rất thuận lợi, liền đi đến đỡ Mộc Ngôn đứng lên, trong giọng
không khỏi có chút chua xót:" Cẩn Phàm, anh đừng có như vậy được không? Em tin chắc chắn chị ấy sẽ
không cố ý đầu mà!" Bây giờ, chắc chắn trong mắt người khác, Mộc Ngôn chính là một con ác quỷ, còn Hạ Mộc Tâm chính là
thiên sứ.
Cô cho dù có làm chuyện gì đi nữa cũng không thể bằng em gái mình, có lẽ bây giờ Mộc Ngôn thực sự đã thua rồi.
Lục Cẩn Phàm liếc mắt nhìn cô ta, không hề kiêng dè mà nhẹ tay hơn. Thậm chí hắn còn ngày càng ra tay mạnh hơn khiến cô không khỏi cảm thấy khó chịu:" Không phải cố ý sao? Hạ Mộc Ngôn, tôi nói cho cô biết, con của tôi và Mộc Tầm xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết! Đúng, trước kia tôi không cho cô mang thai, đó là vì cô không xứng! Bâng giờ Mộc Tầm đã mang thai, đây chính là chuyện vui, cô mà làm ra chuyện gì quả đánh, tôi sẽ giết chết cô!"
Hắn vừa nói, vừa nghiến răng. Khiến cho Hạ Mộc Tầm cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy lạnh hơn cả người. Cô ta vẫn còn chưa biết cái thai này có phải của người đàn ông kia không, vậy mà hắn đã chắc chắn như vậy. Lỡ sau này Lục Cẩn Phàm biết, đứa con không phải của mình, vậy thì cô ta chắc chắn sẽ xong đời. Thế nhưng đối với Mộc Ngôn, khi nghe thấy những lời hắn nói thì cảm thấy thử sự rất buồn cười. Cô
còn nhớ,khi cô mang thai hắn còn nói cô không xứng, năm lần bảy lượt hãm hại cô phá thai.
Cô ngồi dưới đất, nắm chặt lấy một mảnh thủy tinh khiến máu chảy ra. Mộc Ngôn cười, thế nhưng lại ẩn
chứa toàn bộ sự thê lương trong đó:" Lục Cẩn Phàm, anh nghĩ rằng tôi sẽ độc ác vô tình giống như tôi
sao? Anh nói tôi độc ác, nói tôi bẩn thỉu, nhưng không phải đó là nhờ ân huệ mà anh ban cho tôi hay sao?"
Ánh mắt cô dám nhìn thẳng vào Lục Cẩn Phàm, khiến hắn không nhịn được mà quay đi chỗ khác, không dám trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô.
Hạ Mộc Tầm lại có chút cứng người, cô ta tỏ ra đau buồn, đi đến ôm lấy Mộc Ngôn đang cố kìm nén nước mắt:" Chị, là em sai! Em xin chị đừng có trách Cẩn Phàm là được rồi! Nếu chị muốn, em sẽ rời khỏi anh ấy hoàn toàn!"
Thế nhưng bây giờ Mộc Ngôn lại chẳng muốn nghe thêm bất cứ một câu nào nữa. Cô như điên lên, gạt
phắt tay của cô ta ra:" Hạ Mộc Tầm, cô đừng có chạm vào người của tôi nữa! Hai người các người cảm thấy cực kỳ kinh tởm đấy biết không?"
Hạ Mộc Tầm dường như sẽ đoán được cô sẽ phản ứng như vậy, liền giả vờ ngã ra sàn nhà. Lòng bàn
tay theo đó cũng đâm vào mảnh thủy tinh trên sàn nhà. Điều đó không khỏi khiến Lục Cẩn Phàm cảm
thấy vô cùng xót xa.
" Hạ Mộc Ngôn, cô đang làm trò điên rồ gì vậy?"
Hắn đi đến, ép cô ngẩng đầu lên. Nhưng lại dùng tay kéo toạc của cô về đằng sau:" Nếu hôm nay Mộc
Tầm có xảy ra chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ bắt cô chết theo cô ấy!".
Rồi hắn đưa tay ra hiệu cho những người giúp việc ở đằng sau:" Mau đưa cô ta xuống nhà kho, không
có lệnh của tôi thì không được cho cô ta lên! Đêm nay Mộc Tầm sẽ ngủ lại ở đây! Hạ Mộc Ngôn, trước kia
tôi đã quá nhẹ nhàng với cô, từ bây giờ mới chính là địa ngục!"