Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh An từ bên ngoài đi vào, khẽ nói vào tai đại ca của mình. Thế nhưng Ninh Thiên lại dường như có chút thất vọng, hắn lại nhìn vào người phụ nữ dường như vẫn 

còn đang hôn mê trên ghế. 

Lúc này, hắn có chút tham lam, muốn bắt cô đi và không cho cô tiếp xúc với Lục Cẩn Phàm nữa. Hắn 

thực sự muốn cô, muốn Mộc Ngôn đển phát điên lên rồi. Ninh Thiên lúc này có 1 suy nghĩ ích kỉ, chính 

là muốn bắt cô về làm vợ của mình. 

Ninh An đứng bên cạnh, nhìn từng cử chỉ của hắn, trong lòng đã có chút nổi lên nghi ngờ. Đi theo 

Ninh Thiên nhiều năm, hắn đương nhiên là sẽ biết người đàn ông kia đang nghĩ gì. 

"Đại ca, hắn chính là vợ của của Lục Cẩn Phàm, đấy chính là vợ mà người anh phải trả thù! Nếu anh 

còn không màu đi, không những không giúp được cô ấy, mà thậm chí còn đang làm hại!" 

Hắn khuyên rất thật lòng của mình. Vì nếu không mau rút khỏi đây, chỉ cần Lục Cẩn Phàm tiến vào 

chỗ này, thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. 

Ninh Thiên trong lòng có bao nhiêu khúc mắc, cuối cùng cũng cởi lấy áo khoác che lên những vết thường trên người cô rồi mới sải bước đi ra ngoài. 

Hắn lấy mũ che lên đầu, lấy khẩu trang rồi lẻn người vào trong đám đông. 

Lục Cẩn Phàm lúc này đang cùng Ôn Ninh và Trác Lâm đi vào quán Bar, vốn dĩ là đến sớm hơn, thể nhưng giữa đường Ôn Ninh lại nổi hứng, muốn đến nhà hàng để ăn cơm trước. 

Tất cả mọi người khi thấy hắn thì đều có chút kinh sợ, vì đây chính là người mà cả Hà thành này đều phải có chút kính sợ. 

Khoảnh khắc lúc này đều vô cùng lặng lẽ, không ai dám thở mạnh ở đây cả. Ai ai cũng đứng thẳng 

xếp theo hàng, chỉ sợ sẽ gây ấn tượng xấu với người mà ai cũng muốn hợp tác này. Nhân viên phục vụ thì cẩn thật từng chút một, không dám xảy ra sai sót dù chỉ là rất nhỏ. Giám đốc 

của quán Bar cũng tận tình đi ra tiếp đón. Lúc này, Lục Cẩn Phàm giống như ông vua cao cao tại thượng không dễ đến gần. 

"Lục tổng, không biết ngọn gió nào đã thổi cậu đến đây! Hôm nay người hèn như tôi vậy mà vẫn có thể tiếp đón cậu ở nơi này, thật là ngại quá đi mất!" 

Người đàn ông trung niên tự giới thiệu mình là chủ vô cùng hòa nhã đi đến, vô cùng kính trọng đối với Lục Cẩn Phàm. "Ở đây đúng là kinh doanh không giỏi nhỉ?". Ôn Ninh vừa mới đi vài cũng không khỏi trầm trồ. Quán Bar này đúng là vô cùng xa hoa, chỉ sợ rằng 

con các vị quan lại vài đâu chính là đốt tiền. 

Trác Lâm vô cùng cẩn thật dẫn đường đưa Lục Cẩn Phàm đến chỗ ngồi cao nhất để dành cho hắn. 

" Nhờ ơn của Lục tổng và các vị, nên chúng tôi mới có thể làm ăn thuận lợi như vậy!" 

" Miệng lưỡi đúng là khôn khéo thật!". 

Trác Lâm không khỏi hừ lạnh 1 tiếng, đúng là biết nịnh bợ người khác. Nhiều người có thể không biết Hạ Mộc Ngôn, nhưng chắc chắn có thể biết đến Hạ Mộc Tâm, vì bây giờ ở đâu cũng thấy hình ảnh của cô ta. 

Một số người lúc nãy còn tưởng sẽ nểm được chút mùi vị của nữ chủ nhân Lục gia, bây giờ lại đang vô cùng hoảng hốt mà đi ra. Điều đó đã vô tình chú ý đến Lục Cẩn Phàm. "Trong đấy có người sao?" " Lục... Lục tổng!" Giám đốc còn chưa kịp nói gì, bên trong đã truyền ra tiếng rên rỉ. " Mạnh... mạnh lên thêm chút nữa!" 

"Mạnh... mạnh lên thêm chút nữa!" 

Có lẽ cho dù có chết đi chăng nữa, Lục Cẩn Phàm chắc chắn cũng không thể quên được giọng nói 

này là của ai. Đây không phải là giọng của Hạ Mộc Tâm hay sao? 

Mọi người nghe thấy tiếng rên này thì nhất thời đều có chút xấu hổ, nhưng phần lớn đều là sợ hãi. 

Những thanh niên còn đang mải mê chơi đùa với phụ nữ, vẫn còn chưa biết nguy hiểm đã sắp tới. 

" Lục... Lục tổng! Đây... Đây chỉ là sơ suất nhỏ của chúng tôi mà thôi! Tôi sẽ nghiêm khắc kêu thợ đến sửa lại những bức tường này!" 

Giám đốc của quán Bar lắp bắp nói, điều này hiển nhiên dẫn đến sự nghi ngờ của Trác Lâm. Hắn nheo 

mắt lại, nhìn thật kỹ vào căn phòng kia. Dường như chỉ muốn dán mắt của mình lên trên đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK