Những bông hoa sao băng lặng lẽ trôi qua, cô chắp tay thầm cầu nguyện, nguyện cho mọi người sống lấu,cầu cho cô có thể quên đi những chuyện không nên nhớ. "
Hạ Mộc Ngôn, rốt cuộc là hắn đã hứa gì cho cô hả???"
Lục Cẩn Phàm tức giận phá cửa xông vào. Hắn đạp rất mạnh, khiến cánh cửa bật đi bật lại không ngừng. Mộc Ngôn sợ hãi trốn đi, đây chính là bản năng của cổ mỗi khi gặp người đàn ông kia. Hắn mạnh mẽ xông tới, bóp mạnh lấy cổ của cô, nghiến răng từng chút một:"
Rốt cuộc Ninh Thiên đã cho cô thứ gì mà để cô có thể phản bội tôi hả?? Hạ Mộc Ngôn, có phải tôi đã quá dung túng cô rồi
đúng không?"
Mộc Ngôn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lục Cẩn Phàm đã tát ngay vào mặt cô, in hẳn một
bàn tay lên đó.
Khóe môi chảy máu, rơi xuống chiếc váy màu hồng nhạt, cô cười khổ, đưa tay lên để lau. Dù đã cố
gắng, nhưng Mộc Ngôn đã thực sự không thể kìm nén được mà bật khóc. Thế nhưng điều đó cũng
không lay chuyển được Lục Cẩn Phàm. " Cố định diễn kịch cho ai xem nữa? Hạ Mộc Ngôn, rốt cuộc cố và hắn có quan hệ gì?" " Anh đang nói linh tinh gì vậy?"
Mộc Ngôn tức giận, đẩy người đàn ông kia ra khỏi người mình. Nãy giờ Lục Cẩn Phàm hỏi cái gì, có
hoàn toàn không hiểu được.
"Cô còn định nói dối gì nữa! Rốt cuộc cô và Ninh Thiên có quan hệ gì, mà tại sao cô lại đưa tài liệu
mật của công ty cho hắn!" Lục Cẩn Phàm nắm chặt lấy bờ vai của cô, bóp mạnh. Hắn dùng hết sức của mình, điều đó khiến cho
cô không khỏi nhăn mày. Ninh Thiên rốt cuộc là ai, cô còn không biết.
" Tôi không có!"
" Hạ Mộc Ngôn, rốt cuộc cô còn định tỏ vẻ thánh thiện đến bao giờ nữa. Cô không mệt, nhưng mà tôi cảm thấy mệt rồi. Nếu bây giờ cô còn không nói thật, thì đừng có trách tại sao tôi lại độc ác!"
Hắn đẩy người cô ra, rồi ném xuống sàn nhà. Mặt sàn lạnh lẽo, thế nhưng vẫn khô Lục Cẩn Phàm.
" Tôi... tôi không quen hắn ta! Tôi... tôi nói thật mà!"
Hắn ép cô vào chân tường, ánh mắt sắc lạnh mà nhìn cô. Điều đó khiến Mộc Ngôn không khỏi cảm
thấy lạnh cả da người, mặc cho thời tiết bấy giờ rất nóng.
" Vậy đây là cái gì? Hạ Mộc Ngôn, cô rốt cuộc coi tôi là đứa trẻ ba tuổi, mặc cho cô lừa gạt hay sao?"
Hắn nắm lấy vạt áo của cô, dường như đang rất muốn giết chết người phụ nữ trước mắt này. Thế
nhưng không hiểu sao Lục Cẩn Phàm lại không nỡ làm như vậy.
Mộc Ngôn nhìn rất kỹ vào những tấm ảnh mà hắn để xuống. Thế nhưng người đàn ông bên cạnh cô
thực sự không biết đó là ai, mặc dù trong tấm ảnh hành động của hai người cực kỳ thân thiết.
Có lẽ dễ nghi ngờ nhất chính là tấm ảnh số 3, Ninh Thiên lúc đó vì muốn trừng phạt cô, nên đã cúi xuống để hôn. Đối với Lục Cẩn Phàm, đây không khác gì là cái tát vào mặt hắn cả. Vì ai cũng biết, Lục Cẩn Phàm cực kỳ rất hận người khác phản bội mình.
" Không phải cô đang thèm khát đàn ông như vậy sao? Được, tôi sẽ giúp cô đạt được ước nguyện
này!"
Hắn đứng dậy, vô cùng lạnh lùng mà nhìn cô. Đương như đang hận không thể ăn tươi nuốt sống cổ
ngay lập tức vậy. " Lục Cẩn Phàm, rốt cuộc anh lại muốn làm trò gì nữa!" Người đàn ông nhìn xuống dưới, hệt như một ông vua vô cùng cao ngạo đang nhìn thần dân của mình. Hắn vô cùng điềm tĩnh, thế nhưng lại khiến cho người khác kính sợ. "Thiếu gia, xin cậu hãy tha thứ cho Hạ tiểu thư đi mà, dù sao ngày kia cũng là sinh nhật của cô ấy rồi!"