Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Diệp Tử Sâm lúc này đã cực kỳ chán ghét Lục Cẩn Phàm, anh liền đi thẳng đến chỗ Ninh Thiện, bắt tay với người đàn ông đó:" Cảm ơn Ninh tổng đa ông báo với tôi đúng lúc, giúp tôi có thể cứu được 

người bạn của mình!" 

Ninh Thiên cũng lịch sự đưa tay ra bắt,trên gương mặt đã thoáng có chút mệt mỏi:" Không có gì!" 

Trác Lâm có chút ngạc nhiên, không ngờ người gọi Diệp Tử Sâm đến lại là Ninh Thiện. Tuy rằng nghĩ 

anh đến đây quả nhiên là một bất ngờ lớn, nhưng khi biết người gọi lại càng bất ngờ hơn. 

Vốn dĩ lúc đầu Ninh Thiên đã không thể liên lạc được với Diệp Tử Sâm, thế nhưng lại không ngờ Ninh 

An bỗng nhiên nhận được thông báo có một người nhìn thấy anh ở trên một ngọn núi cách bệnh viện 

không xa, nên mới có thể nhanh chóng dẫn anh đến bệnh viện như vậy. 

" Cô ấy thế nào rồi?" "Tôi đã cố gắng hết sức mới có thể giữ lại được mạng sống cho cô ấy! Dường như trong thâm tâm của Ha tiểu thư đã quyết định từ bỏ, nên mấy lần tim cô ấy đã ngừng đập! Có thể nói hoàn thành cuộc phẫu thuật này đúng là kỳ tích của giới y học!". Lục Cẩn Phàm lúc này giống như đang không quan tâm, nhưng lại để ý hơn bất cứ ai hết. Khi nghe tin 

cô bình an, hắn mới mỉm cười hài lòng. [...] Mùa xuân ở Hà thành rất đẹp, rất lãng mạn. Từng cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, rơi trên nền đất lạnh 

lẽo giữa trời mưa buốt giá. 

Phong cảnh đẹp, không khí cũng rất đẹp, thế nhưng lại khiến người ta không kìm nén được nước 

måt. 

Một cô gái đã từng rất xinh đẹp ngồi trên xe lăn, cánh tay trai bị người ta đánh gãy, gương mặt cũng bị 

hủy đang ngồi tắm nắng giữa sân. Dường như so với ồn ào của ngoài kia, cô lại thích sự yên tĩnh ở đây 

hơn. 

Khẽ mỉm cười, Mộc Ngôn dùng tay phải ra đón lấy những cánh hoa ngoài kia. Cô bây giờ đã không thể 

nói, hay nói cách dễ hiểu hơn thì sau khi xảy ra chuyện, tâm tư của cô dường như không muốn giao tiếp với bất cứ ai nữa. 

Người mẹ mà cô từng rất coi trọng- Tổng Doanh Doanh vẫn không một lần đến thăm cô. Khiểm cho 

cô cảm thấy thật buồn cười. Nhưng trong đó cũng có chút chua xót, thậm chí là có chút tủi thân. 

Hôn lễ mà Lục Cẩn Phàm với hạ Mộc Tầm cũng bị hủy, với lý do là hắn có công việc, không thể thực 

hiện đúng thời gian được. 

Hạ Mộc Tầm nghe thấy tin này, vô cùng tức giận ngay lập tức đã đập vỡ toàn bộ đồ đạc trong nhà, 

không hề kiêng dè ông quản gia. Ngược lại thì Lý Tiểu Hồng lại vô cùng vui vẻ, cô ta đã đến thăm Mộc 

Ngôn, nhưng lại bị từ chối không được vào thăm. 

Khẽ nghe tiếng chim hót ngoài vườn, cô cảm thấy cuộc sống dường như chỉ cần như thế này là đủ. 

Không cần giàu sang gì cả, chỉ cần bình yên một đời là đủ. 

" Cô thật sự không muốn gặp Ninh Thiên thật sao?" 

Nương theo tiếng giày dẫm lên trên lá cây, cô hoàn toàn có thể đoán được ra đây là ai. 

Diệp Tử Sâm vốn nghĩ rằng cô sẽ bất ngờ, nhưng ngược lại thì thính giác của cô vô cùng nhạy bén. 

Anh đi đến, nắm tay mình lên trên bàn tay lạnh gái của cô. 

Rõ ràng trời đông cực kỳ ấm áp, nhưng bàn tay của cô lại cực kỳ lạnh. 

Mộc Ngôn đẩy xe tiến về phía trước, bỏ lại đằng sau một bức thư màu xanh. 

"Kính gửi Ôn tổng! 

Tôi chân thành cảm ơn ơn cứu mạng mà anh đã dành cho tôi, cho dù sau này có chết tôi cũng sẽ 

không thể nào quên được! 

Tôi và anh vốn dĩ chính là hai người xa lạ, có lẽ vì định mệnh nên mới có thể quên được nhau!

 Anh cứu tôi một mạng, cho dù sau này có làm trâu làn ngựa, cũng không thể báo đáp ơn này của tôi! 

Tôi không mong anh có thể làm gì cả, chỉ mong anh đừng cố gắng đứng đợi ở ngoài đó nữa, tôi là người phụ nữ đã bị ô uế của Thế giới làm bẩn, hơn nữa đã có chồng, hoàn toàn không thích hợp nói lời cảm ơn anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK