"Ai là người bắt nạt Long đại ca!"
Cậu thiếu niên ra oai, không thèm nể mặt người khác, trực tiếng ngồi hẳn xuống ghế.
"Lãnh Dũng, mau đến cứu ta!"
Hách Long cảm thấy cực kì may mắn, vì người lần này đến đều là những người tại to mặt lớn, con ông cháu cha cả. Tiêu biểu có thể kể đến chính là Lãnh Dũng, con trai út của thị trưởng thành phố- Lãnh Thiên.
Từ nhỏ, Lãnh Dũng đã được cha rèn luyện võ nghệ từ nhỏ. Năm hắn lên 5 tuổi, được đưa vào quân đội để làm quen với kỉ luật nơi đây. Cả cái Hà thành này, ai cũng phải gọi hắn 1 tiếng"Lãnh đại ca".
Ôn Ninh nhìn 1 màn này, không khỏi cười khinh bỉ 1 cái. Tưởng chuyện gì to tát, thì ra là gọi đồng bọn đến. Mà gọi ai không gọi, lại đi gọi 1 thằng oắt con gỉ mũi còn vắt chưa sạch.
Nhìn thấy người mà mình ngưỡng mộ bị đối xử không bằng cầm thú, Lãnn Dũng có hơi chút thất vọng về Hách Long. Vốn tưởng hắn uy nghiêm, oai phong thế nào, hóa ra cũng chỉ là 1 con gà sợ chết. "Ai dám bắt nạt người của Thanh Hổ ta, đều phải chết!" Lãnh Dũng ngay lập tức lấy cây gậy gỗ dưới đất, đập mạnh lên ghế. Ngay lập tức khiến nó gãy đôi. Nhiều người đang vây quanh xem, thấy vậy cũng có chút ai ngại mà lùi ra đằng sau! "Lãnh Dũng, cậu cũng khá oai đấy!"
Ôn Ninh từ đằng sau đi đến, chạm nhẹ vào vai đối phương. Hắn đi rất nhanh, nhưng cũng đặc biệt rất nhẹ. "Anh... anh họ!" Lãnh Dũng sửng sốt nhìn người đàn ông ở phía sau mình. Hắn không dám tin người mà hắn vừa thấy trên ghế và đằng sau mình là ai.
Người của cậu gây sự với chúng tôi! Bây giờ cậu nói xem nên giải quyết thế nào đây!".
" Giết không tha!" Lãnh Dũng nghe Trác Lâm hỏi vậy, trong lòng liền có tính toán của mình. Ôn Ninh là anh họ của hắn, mà Lục Cẩn Phàm chính là hình mẫu lí tưởng mà hắn luôn muốn hướng đến. Lạnh lùng, tàn khốc, vô tình nhưng lại rất chung thủy với người phụ nữ mình yêu! Ngược lại với vẻ cực kì hài lòng của Trác Lâm, khuôn mặt của Hách Long lại đen như đít nồi. Cứ tưởng là chi viện đến, ai ngờ lại là quân địch!
Hắn liền quay sang, tức giận nhìn Hoàng Ngọc Lệ! Tất cả là tại cô ta, nếu không phải Hoàng Ngọc Lệ gây sự vô cớ thì hắn ta đâu đi đến nông nỗi này!
Nay hắn quyết định đến quán Bar Bất Hủ này để bàn hợp đồng với đối tác làm ăn. Phía bên kia là 1 tập đoàn không hề nhỏ, có thể che chở cho hắn 1 thời gian dài.
Nào ngờ, Hoàng Ngọc Lệ tự nhiên xông vào, khóc lóc thảm thiết nói có kẻ bắt nạt mình, còn xúc phạm bang phái của bọn họ. Vào thời khắc quan trọng, hắn làm sao để ý đến hậu quả, chỉ nghĩ đến việc ra oai trước mặt đối tác. Đúng là không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngũ như heo!
*
*
Hoàng Ngọc Lệ lúc này mới biết mình sắp chết, khó có thể giữ được tính mạng nữa. Liền điên cuồng vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi nơi đây. "Thả tôi ra! Lục thiếu gia, tôi cầu xin anh mà! Tha cho tôi đi! Anh... anh muốn gì tôi cũng có thể cho anh! Nếu anh muốn, đêm nay tôi sẽ phục vụ anh thật tốt!"
Lục Cẩn Phàm đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy Hoàng Ngọc Lệ đang cầu xin mình. Hắn lúc này mới từ từ mở mắt, đánh giá diễn biến xung quanh. Hắn mỉm cười, khóe môi khẽ cong lên. Lúc này, mới chính là lúc hắn quyến rũ nhất. Tựa như 1 con sư tử vừa mới ăn no, lười biếng nằm trên bãi cỏ.
Khiển người khác rất khó có thể đoán được hắn đang muốn làm gì.
Lục Cẩn Phàm lấy trên bàn 1 cây súng, xoay vòng nó trong tay. Hắn lười biếng tựa người vào ghế, nom giống hệt 1 ông vua hết sức cao ngạo. " Cầm lấy súng, bắn chết hắn ta!" Lục Cẩn Phàm, chỉ về phía Hách Long, ý bảo Hoàng Ngọc Lệ bắn vào người đang đứng bên cạnh cô ta. Hách Long lúc này mới thật sự sợ hãi, hắn run run chân, đái cả ra quần.
Ôn Ninh lại càng cười tươi hơn, bước lên trên chỗ Hoàng Ngọc Lệ. Từ từ nâng cánh tay của cô ta lên, ngắm bắn chuẩn vào đầu của Hách Long.
Hoàng Ngọc Lệ sợ hãi, tay có chút run run. Đây là lần đầu tiên cô ta cầm súng, đã thế lại còn là giết người. "Đừng... đừng mà! Thiếu gia, xin anh tha cho tôi được không?" Trác Lâm nhún vai xòe tay, nhìn cô ta trả lời:" Nếu hắn sống, thì cô chết!".
Cô ta sợ hãi, vội nhặt khẩu súng lên, ngắm thẳng vào người của Hách Long. Hách Long thấy mình bị chính người phụ nữ mình yêu bán đứng, trong lòng không khỏi tức giận. Hắn bất chấp tất cả, gào ầm lên:" Đồ tiện nữ! Cô dám bán đứng tôi! Hoàng Ngọc Lệ, đừng quên cô đã nằm dưới thân tôi rên rỉ như thế nào!".