Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đám cưới này tổ chức vô cùng long trọng, được cánh nhà báo hết sức khen ngợi. Nhưng Mộc Ngôn, chị có biết em nghe ngóng được gì không? Có người kể với em đám cưới đầu tiên của thiếu gia Lục thị vô cùng sơ sài, không có ai đến dự cả! Mộc Ngôn, chị có biết là tại sao không?" 

Nụ cười trên gương mặt cô thoáng chốc cứng lại sau câu hỏi của Bạch Lam. Người khác có thể không biết, nhưng cô là người trong cuộc, nên hiểu rõ nhất. "Đây là chuyện riêng của người ta, em thắc mắc nhiều làm gì? Mà hôm nay em đã hoàn 

thành đơn cho khách chưa vậy?" 

Bạch Lam vô cùng tự hào hất tóc ra đằng sau, sau đó ngưỡng mộ nhìn Mộc Ngôn, trong lòng liền cảm khái:"Chị Mộc Ngôn, em thật ngưỡng mộ chị! Chị có thể tìm được một người đàn ông tốt như anh Ninh Thiên, anh ấy dù như thế nào cũng sẽ ở bên chị! Nếu em là quan chức cấp cao, chắc chắn em sẽ tặng bằng khen cấp cao cho hai người!". 

Mộc Ngôn khẽ lắc đầu, tình cảm của Ninh Thiên dành cho cô, cô hoàn toàn có thể nhận ra. Nhưng chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. 

Ninh Thiên là một người đàn ông cực kỳ tốt, anh có thể tìm cho mình một cuộc sống tốt hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần, chứ không phải sống trong mấy ngôi nhà tạm bợ như thế 

này nữa. 

"Hai người nói chuyện gì mà nom vui vẻ vậy? Có thể cho tôi tham gia với được không?"

Bạch Lam định nói thêm câu gì đó, nhưng khi nhìn thấy Ninh Thiên đang đẩy xe lăn tiến gần, liền nhanh chóng cầm hộp đồ ăn chạy ra ngoài cửa.

Không để ý liền bị đập đầu vào tường. 

"Anh làm con bé sợ đấy!" 

Mộc Ngôn nói nhỏ, nhưng không hiểu sao Ninh Thiên lại nghe như lại có chút trách móc trong đó, khiến hắn không nhịn được liền bật cười.

"Nom tôi đáng sợ như vậy sao?"

"Đúng vậy, lần nào con bé ở đây, hễ thấy anh liền chạy sợ mất mật!" 

Giữa những vui vẻ của cuộc sống xung quanh, dường như hai người lại bị lạc trong thế giới riêng, không hề liên quan đến những chuyện ồn ào ngoài kia.

"Mộc Ngôn, cô vẫn còn ổn chứ!". Ninh Thiên giọng nhẹ nhàng, sau đó di chuyển xe lăn đến chỗ của Mộc Ngôn, nhẹ nhàng dùng tay sờ lên vết bỏng trên khuôn mặt của cô:"Đã gần bảy năm rồi, mà nó vẫn không chịu 

mờ đi!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK