Tôi sẵn sàng gây sự với ông chủ của quán Bar, có thể gây sự với nhiều người khác, nhưng lại không thể để Mộc Ngôn gặp nguy hiểm được. Chiếc xe BMW được tôi khai thác một cách triệt để, phóng như bay về phía quán Bar. Mộc
Ngôn thân thể bị trúng xuân dược, chỉ muốn người khác giúp cô ấy mà thôi. Thế nhưng liên tục những chàng trai mới lớn trêu cô ấy, liên tục gạ gẫm và sỉ nhục Mộc Ngôn, còn Hạ Mộc Tâm thì lại được người khác tán dương một cách triệt để.
Nếu không phải vì sợ gây ra chuyện ngoài ý muốn, thì tôi đã giết chết người phụ nữ rắn độc kia trước rồi. Cô ta quả thực quá độc ác, đến ngay cả chị mình mà cũng có thể ra tay được.
Chuyện năm xưa về Diệp Tử Họa, tôi là người biết rõ nhất. Thế nhưng tại sao tôi lại không nói ư? Vì tôi muốn khống chế Lục Cẩn Phàm, muốn hắn phải cảm nhận được nỗi đau mất
đi người mà mình yêu thương nhất.
Những ngày sau đó, tôi vô tình biết được hoàn cảnh đáng thương của Mộc Ngôn. Cái đêm
đó, chính là đêm ác mộng đối với một người con gái. Cô ấy bị người khác cưỡng bức, thậm chí còn bị đối xử tệ bạc bởi Lục Cẩn Phàm. Tôi từng hỏi Mộc Ngôn, tại sao cô ấy lại phải chịu khổ như vậy?
Mộc Ngôn chỉ nhìn tôi mà cười, hóa ra cô ấy đã yêu quá sâu đậm, không thể còn đường lui nữa rồi.
Tình yêu quá phi thường, hóa ra nó cũng có thể khiến con người ra trở nên khác lạ như vậy.
Mộc Ngôn những ngày sau đó càng ngày càng ốm yếu đi hơn nữa, tôi chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với cô gái ấy mất rồi. Tôi không còn thường xuyên hỏi thăm về tình hình của
Mộc Ngôn, đến khi tôi biết thì cô ấy đã gấp gáp phải nhập viện.
Lục Cẩn Phàm quá vô lương tâm, hắn giống như một con dã thú không có lòng dạ, đợi
đến khi dồn con mồi vào bức đường cùng thì mới thôi.
Mộc Ngôn thân thể không còn được lành lặn, cô ấy thường xuyên đi ngắm cảnh vào mỗi buổi chiều. Những lúc đó tôi luôn lấy cớ để quan tâm cô ấy thêm một chút. "Đại ca, anh không thể thích Mộc Ngôn được!" Tiếng của Ninh An vang lên, tôi nắm chặt lấy bàn tay của mình, cố gắng quên đi những hình ảnh của cô ấy trong đầu. Thế nhưng cứ mỗi lần muốn quên, thì nụ cười của Mộc Ngôn lại xuất hiện. "Mộc Ngôn, tại sao cô luôn xuất hiện trong cuộc đời của tôi vậy?" Tôi ôm đầu của mình, muốn bật khóc đến nơi.
Thế rồi cơ hội của tôi cũng đã tới, Mộc Ngôn bị Diệp Sinh bắt cóc ra khỏi thành phố. Tôi luôn lo lắng cho Mộc Ngôn, vì vậy luôn muốn tận dụng thời cơ để chăm sóc cho cô gái nhỏ bé ấy. Khi nhìn thấy cô ấy bị tra tấn, từng vết máu cứ thế bắn ra, là sự phẫn nộ trong lòng tôi ngày càng dâng cao, đặc biệt khi biết Hạ Mộc Tầm là người đứng sau chuyện này. Lục Cẩn Phàm không chăm sóc tốt cho vợ của mình, vậy thì tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.
Hóa ra khi chạm vào cô ấy mới biết, Mộc Ngôn thực sự rất nhẹ. Thậm chí còn nhẹ hơn
những gì tôi suy nghĩ. "Đại ca, sao anh lại phải làm liều như vậy?" Nhìn Mộc Ngôn ốm yếu ở trong lòng, máu xung quanh vẫn cứ chảy, quả thực khiến cho tôi càng thêm lo lắng gấp trăm lần. "Vì tôi yêu cô ấy!" Tôi không có gì phải giấu giếm Ninh An, vì vậy nên nói thẳng luôn ra cho cậu ấy biết. Mộc Ngôn rất hiền, cũng vô cùng ít nói, vì vậy số lần chúng tôi nói chuyện với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tôi mang cô ấy đến Bắc thành, nhằm giúp cho Mộc Ngôn tránh xa những chuyện không
vui trước kia. Cuối cùng thì tôi cũng đã thành công, tôi dần dần cũng đã tiếp cận được Mộc Ngôn.
Chúng tôi nhiều lần nói chuyện với nhau hơn, và khi nhận được tin cô ấy gặp chuyện ở
siêu thị, thì tôi đã ngay lập tức chạy đến đó để xem.
Mộc Ngôn qua hôm đấy thì ngày càng khó khăn trong nói chuyện, thế nhưng dường như
chúng tôi cũng đã gần nhau thêm một chút. Cả cuộc đời này của Ninh Thiên tôi, chỉ hối hận khi không thể nói ra tình cảm lòng mình ra
cho Mộc Ngôn biết. Tôi chỉ muốn nói với cô ấy một câu mà thôi: "Mộc Ngôn, anh yêu em!"