Thế nhưng cho dù Mộc Ngôn có gọi bao nhiêu cuộc thì đối phương cũng không trả lời.
Thậm chí là còn thuê bao số điện thoại, vì vậy khiến cho Mộc Ngôn càng lo lắng hơn.
Mãi về sau, cô mới nhận được thông tin, Lục Cẩn Phàm đã gặp tai nạn.
Chiếc điện thoại trong tay cô, cứ thế mà rơi xuống đất. Cô tự dưng nhớ đến vụ tai nạn của Ninh Thiên, bây giờ nó vẫn là một nỗi ám ảnh trong đầu Mộc Ngôn.
Vì là người quan tòng ở Hà thành nên vừa được đưa tới bệnh viện Lục Cẩn Phàm đã được đưa đến phòng bệnh. Nhìn vết thương trước ngực của người đàn ông, tất cả các bác sĩ đều kinh ngạc.
*
Vết thương tuy không có gì sâu, thế nhưng nó lại để vết sẹo rất to, rất rõ. Sợ rằng Lục Cẩn Phàm đã phải chịu khổ trong một thời gian dài.
"Nhanh lên thêm oxi!"
"Bệnh nhân có dấu hiệu ngừng đập, mau dùng máy kích hoạt tim!" Bên trong tất cả mọi người đều nhanh chóng làm việc. Ai cũng sợ người đàn ông bên trong có việc gì xảy ra thì coi như việc làm của họ cũng mất.
Tám tiếng ở trong phòng phẫu thuật, nhưng đối với tất cả mọi người ở phòng chờ bên ngoài thì nó lại dài giống như tám năm.
Mộc Ngôn bây giờ không thể bình tĩnh nổi, cô bỗng nhiên nhớ đến Ninh Thiên, nhớ đến cái chết của người đàn ông kia.
Cô không muốn ai phải chết vì mình nữa.
Trác Lâm vẫn mặc quần áo ở công ty, khi nghe tin Lục Cẩn Phàm bị tai nạn, ngay lập tức hắn đã chạy đến đây.
Vì biết một chút về bệnh tình của Lục Cẩn Phàm, nên Ôn Ninh được bệnh viện cho vào bên trong.
Nhưng tuyệt đối hắn không được cản trở bác sĩ trong bệnh viện. Khi đèn chuyển sang màu xanh, tất cả mọi người đều tụ tập lại, mong chờ nhìn Ôn Ninh.
"Sức khỏe của cậu ấy đã không có gì nguy hại nữa! Chắc sẽ tốn một chút thời gian để hồi phục!"
Mộc Ngôn bấy giờ mới nhẹ nhõm hơn một chút. Cô thở dài, gục đầu xuống ghế.
Bởi vì lo lắng cho Lục Cẩn Phàm, quả thực cô đã để cho bản thân mình kiệt sức tột độ. Từ buổi sáng đến giờ, quả thực Mộc Ngôn vẫn chưa có thứ gì vào bụng.
"Cô đi nghỉ ngơi trước đi! Đừng để khi cậu ấy tỉnh lại thì phải lo lắng cho cô! Mộc Ngôn, Cẩn Phàm khi tỉnh lại chắc chắn muốn nhìn thấy cô đầu tiên!".
Không biết Ôn Ninh lấy từ đầu một chai nước khoáng, đưa cho Mộc Ngôn. Quả thực hắn luôn hiểu rõ tình cảm mà cô dành cho Lục Cẩn Phàm, nhưng cuối cùng vẫn là gặp khúc mắc trong tình cảm.
Cái chết của Ninh Thiên, đây chính là điều mà bọn họ không thể nào ngờ được!
Lúc này, Ôn Ninh từ bên ngoài đi vào, nhìn Lục Cẩn Phàm hôn mê trong vô thức, bên cạnh là dây truyền nước.
"Lục Cẩn Phàm, rốt cuộc cậu có thể chịu được đến khi Mộc Ngôn tha thứ cho cậu không?
Tôi biết cậu yêu cô ấy, nhưng đâu đến nỗi phải tự hành hạ mình như vậy?"