" Lục Khải Xuyên, anh có thể cho tôi tiền tài, nhưng lại không thể cưới tôi đàn hoàng! Anh không cho tôi
danh phận, thì người khác có thể cho tôi!". Lúc này, Lục Đình cũng bước ra từ thư phòng. Hắn lại vô cùng vui vẻ với chiến lợi phẩm của mình, bên
trong đó chính là toàn bộ tài sản của Lục gia.
Dương Lệ Hoa lúc này vô cùng thong thả dùng dao lướt nhẹ trên mặt của Hứa Tự Như, cửa nhẹ lên đó.
Ngay lập tức máu cũng chảy ra ngoài.
" Hôm nay Lục Đình tôi không hủy hoại Lục gia thì tôi không phải là người!".
Lục Đình tức giận, hất đổ cả bàn uống nước trước mặt. Bấy giờ hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí của 1 con người.
Những nỗi uất hận bấy lâu nay, dồn thêm chuyện hồi nhỏ nữa, khiến cho hắn bây giờ giống hệt 1 con thủ khát máu.
" Đánh gãy chân hắn cho tôi!". Lục Đình hét lên, ra lệnh cho những người vệ sĩ xung quanh đó. Ngay lập tức, 4 người bước lên, lôi Lục
Khải Xuyên ra ngoài.
1 tên bước lên, không hề nương tay mà dùng gậy đập xuống. Hứa Tự Như nhìn thấy chồng mình bị như
vậy, bỗng khóc nấc lên.
Cả Lục gia lúc này bỗng nhiên hỗn loạn, Hứa Tự Như và Lục Khải Xuyên bị giết chết ngay trong đêm đó.
Vì Dương Lệ Hoa mải quan tâm đến hôn lễ của mình và Lục Đình, mà quên mất Lục Cẩn Phàm vẫn cần
được tiêm thuốc mê hàng ngày, vì vậy thời gian không lâu sau hắn cũng dần tỉnh lại.
Nhìn ảnh của bà mẹ mình, Lục Cẩn Phàm ôm chặt vào lòng. Đời này hẳn không trả được thù, thì chết sẽ không nhắm mắt.
*
*
Đến bây giờ, Lục Cẩn Phàm vẫn không thể nào quên được hình ảnh camera ghi lại toàn bộ chuyện đêm đó. Và đặc biệt hơn nữa, người đánh gãy chân của Lục Khải Xuyên chính là Hoàng Minh Trí.. " Giám đốc Hoàng, ông đừng tưởng 1 tay của ông đã có thể che được toàn bộ bầu trời! Ông lén lút giúp Dương Lệ Hoa trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần, đừng tưởng rằng là tôi không biết!".
Hoàng Minh Trí bỗng chốc nổi da gà, chuyện của Dương Lệ Hoa ông ta cứ ngỡ sẽ che dấu được mọi người, ai ngờ giấy đúng là không bao giờ gói được lửa. "Giám đốc Lục, chuyện này."
Lục Cẩn Phàm trực tiếp dùng chân đạp hắn xuống đất, lấy điểu thuốc mà Ôn Ninh vừa mới châm, dí thật mạnh vào má của Hoàng Minh Trí:" Trong chuyện này, vốn dĩ người sai là ông và Dương Lệ Hoa, cho dù có chết, tôi cũng sẽ khiến cho ông và bà ta bị cả Thế giới phỉ nhổ, chết cũng không có chỗ chôn!".
"Trong chuyện này, người sai vốn dĩ là ông và Dương Lệ Hoa, cho dù có chết, tôi cũng sẽ khiến cho ông
và bà ta bị cả Thế Giới phỉ nhổ, chết cũng không có chỗ chôn!". Lục Cẩn Phàm nghiến răng nghiến lợi mà nói, trước nay hắn chưa từng thấy bản thân mình lại khoan
dung độ lượng với ai như vậy. Sống trên thương trường hơn 10 năm, hắn đã nắm được rất nhiều thủ
đoạn tàn nhẫn của giang hồ, thế nhưng vẫn chưa lần nào sử dụng đến.
Ôn Ninh bây giờ chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang nhìn Tôn Lạp vẫn còn đang run rẩy ở trên mặt đất. " Cẩn Phàm, cảnh sát còn ở đây, chúng ta không thể hành sự lỗ mãng được. Có gì thì đưa đến chỗ khác giải quyết, đề phòng hậu họa về sau luôn!"
Trác Lâm cũng gật đầu đồng ý. Xưa nay Ôn Ninh làm việc cẩn trọng, luôn biết nghĩ trước nghĩ sâu vì lợi ích của mình và người khác.
Lục Cẩn Phàm lúc này cũng chợt nhớ ra rằng vẫn còn Tôn Lạp ở đây, khóe môi của hắn bất giác cầu lên 1 nụ cười nguy hiểm. Hắn ra hiệu cho Trác Lâm, còn mình thì đi lên sân thượng.