Thế nhưng nhìn thấy quyết tâm của cô, hắn lại mủi lòng thương hại.
"Hạ Mộc Ngôn, dường như bây giờ chị đang sống hạnh phúc lắm nhỉ? Đúng rồi, một người đàn ông vì chị mà có thể không ngần ngại phế bỏ đi cánh tay của mình, thử hỏi xem cho dù chị có chết đi cũng không thể nào đến hết tội! Hạ Mộc Ngôn, tốt nhất chị đừng nên diễn vai mình là một người tốt, một người lương thiện nữa, tôi quả thực đã rất chán ngấy đối với nhân vật của chị rồi!"
Bây giờ nếu nói lại, thì Hạ Mộc Tâm có gương mặt rất giống với Diệp Tử Họa.
Vì Lục Cẩn Phàm đã từng chỉnh sửa lại khuôn mặt cho cô ta.
Từ xưa đến nay, Mộc Ngôn vẫn luôn là người bị động, cho dù có bị đối xử tệ bạc thế nào đi chăng nữa, cô vẫn là cứ âm thầm chịu đựng, và không hề nói ra thêm một câu nào cả.
Hạ Mộc Tầm nói phải, cô mãi mãi giữ cho mình với thánh nữ lương thiện, thế nên cô chưa từng thử vai ác một lần nào cả.
Cùng một kiếp người sinh ra, thế nhưng có người đã được định sẵn là công chúa, cho dù họ nói gì đi chăng nữa vẫn mãi là đúng.
Còn đối với phù thủy, thì đã được định vấn chính là vai ác.
"Chị có biết tại sao, năm xưa tôi lại đâm chết Diệp Tử Họa rồi bỏ đi, chứ không phải là quay lại cứu cô ta không?"
Hạ Mộc Tầm nắm chặt lấy vai của Mộc Ngôn, cô ta bóp rất mạnh, cơ hồ muốn chẻ nó ra làm đội luôn vậy:
"Vì tôi biết, chắc chắn sẽ có người thế mạng thay cho mình! Khi chúng ta còn nhỏ, chị luôn được là người cô giáo yêu thương, quan tâm nhất! Tôi ngày nào cũng thầm ghen tị với những con điểm mà chị luôn coi là thấp đó! Được ba mẹ nuông chiều thì đã sao? Khi chị chỉ cần đặt bút xuống là được điểm cao, thì tôi lại phải cày ngày đêm chỉ để bằng với vài con điểm lẻ của chị! Hạ Mộc Ngôn, chị có biết gì hay không? Tôi thực sự rất hận chị, rất ghét chị! Tôi muốn chị sống không bằng chết, tôi muốn chị phải sống trong cuộc đời mãi mãi bị người khác phỉ nhổ!"
"Vậy nên cô đã không cứu Diệp Tử Họa có đúng hay không?"
Mộc Ngôn cơ hồ có thể đoán ra được mọi chuyện đang diễn ra.
Suốt từ thời thơ ấu, chỉ có việc học mới giúp Mộc Ngôn quên đi những việc khiến cô đau lòng, mới giúp cô quên đi những cơn đau cắt da cắt thịt vào mùa đông.
"Tôi từng đọc được trên báo, Lục Cẩn Phàm thực sự rất yêu Diệp Tử Họa, vì vậy tôi đã sắp xếp sao cho nó giống một vụ tai nạn đang diễn ra! Tôi thừa biết rằng, nếu sau này tôi có gặp mệnh hệ gì, thì chị chính là vật thế thân tốt nhất!".
Lúc này, trời đã dần trở về đêm.
Vì là mùa đông nên Bắc thành trở gió rất nhanh, không bao lâu sau đã có một cơn gió lạnh tràn về, khiến cho Mộc Ngôn cảm thấy rét buốt toàn thân.
Thế nhưng thời tiết bên ngoài làm sao có thể đau bằng khoảnh khắc này cơ chứ.
Cô thở dài một hơi, sau từ từ lùi xe lăn lại.
"Hạ Mộc Ngôn, không phải chị luôn thích giả vờ hay sao? Vậy sao chị không đi chết luôn đi, nếu chị chết, thì tôi sẽ rất hạnh phúc! Lúc đó trong cuộc đời của chúng tôi sẽ không có người thứ ba chen vào nữa!"