" Chính là vợ cũ của cậu- Hạ Mộc Ngôn!" Lục Cẩn Phàm đã nghĩ đến rất nhiều cái tên, nghĩ đến nhiều người, thế nhưng khi nghe đến tên Mộc Ngôn, thì hắn bỗng nhiên có chút ngạc nhiên, nhưng xen vào đó là bất ngờ. Hắn lập tức bẻ gãy chiếc bút trong tay, tức giận nhìn Ôn Ninh vẫn đang đứng ở bên cạnh. Lục Cẩn
Phàm cũng không hiểu tại sao, hắn đã nghĩ đến trường hợp đó chính là Hạ Mộc Tầm, là Trác Lâm, là
ông quản gia, thế nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến Hạ Mộc Ngôn.
Vì sao ư, hắn không biết,cũng không muốn tìm hiểu.
" Tôi muốn nghe nguyên nhân tại sao?"
Lục Cẩn Phàm ngả người ra đằng sau, lấy hay tay xoa xoa vùng thái dương. Hắn đang rất đau đầu vì chuyện này, thế nên mới muốn nghe nguyên nhân từ phía Ôn Ninh.
" Cậu xem chỗ này trước đi!"
Ôn Ninh vứt cho hắn một loạt những tấm ảnh, ở đây chủ yếu là lần Mộc Ngôn và Ninh Thiên gặp nhau
ở quán Bar, lúc Ninh Thiên hôn khi cô đang không tỉnh táo. Sau đó là hình ảnh hắn cứu Mộc Ngôn hơn chục người đàn ông muốn xâm hại cô, rồi đưa cô tới bệnh viện. Lục Cẩn Phàm bẻ các đốt ngón tay, tiếng kêu răng rắc lần lượt vang lên. Hắn cúi đầu, muốn suy nghĩ
về những chuyện đang diễn ra.
Tất cả đều giống như một cuốn phim quay chậm, mà nhân vật chính là Ninh Thiên và Mộc Ngôn. "Tôi định sau này mới nói với cậu,nhưng tôi nghĩ là do cô ấy có nguyên nhân cả! Lục Cẩn Phàm, tôi
nói với cậu chuyện này không phải vì muốn cậu tra tấn, ép bức cô ấy nói ra sự thật. Mà là muốn cậu
hãy hỏi rõ cô ấy hơn! Tôi nghĩ trong chuyện này có sự hiểu lầm gì đó!" "Cậu nghĩ tôi có thể bình tĩnh nói chuyện với cô ta sao?"
Ôn Ninh á khẩu, không nói được thêm câu nào nữa. Ai cũng biết hắn xưa nay là người không có kiên nhẫn, thường xuyên đắc tội với các nhà đầu tư lớn. Thế nhưng thủ đoạn của hắn rất độc ác, chỉ cần
người khác đắc tội với hắn, chắc chắn sẽ phải nhận lại gấp mười lần. Thế nên xưa nay Lục Cẩn Phàm
mới có thể cai quản Lục thị tốt như vậy. "Ôn Ninh, tôi không muốn biết rốt cuộc sự thật là như thế nào, thế nhưng sáng mai tôi sẽ cho cậu câu
trả lời hợp lý nhất!"
Lục Cẩn Phàm đứng dậy, cầm lấy tay trang để đi ra ngoài. Bỏ lại Ôn Ninh đang thở dài ở đằng sau.
.
Hắn khẽ nhăn mặt, lật lại sổ sách, hoàn toàn không để ý xem Lục Cẩn Phàm muốn làm gì. "Cẩn Phàm, đây là tôi đang cho cậu lời khuyên. Tôi chỉ mong cậu sau này sẽ không bao giờ hối hận với quyết định của mình là được!".
[...] Người ta thường nói, mùa xuân chính là mùa đẹp nhất trong năm. Những cánh hoa bắt đầu đâm chồi nảy lộc, cuộc sống của người dân cũng đã bắt đầu tấp nập đón Tết.
Mộc Ngôn ngồi trên xe lăn nhìn ra ngoài cửa sổ, phải công nhận thời gian trôi qua thật nhanh. Vậy mà cuối cùng cô cũng sắp kết hôn được gần bốn năm rồi. Bốn năm, một thời gian không phải là ngắn, nhưng cũng không phải là dài. Thế nhưng nó lại chất
chứa những kỉ niệm mà cô không muốn nhớ nhất trong cuộc đời.