"Mộc Ngôn, hình như Lục Cẩn Phàm đa cho tiền những người gần đó, tất cả bọn họ đều làm chứng rằng vì Bạch Vũ uống rượu say nên mới ngã từ trên lan can xuống. Nếu chúng ta không đi nhanh một chút, thì có thể cảnh sát sẽ kết luận rằng đây là một sự cố ngoài ý muốn!"
Lúc này, mặc dù Bạch Lam đang không muốn nói chuyện, thế nhưng khi nghe Ninh Thiên thông báo về tình hình ở Hà thành, ngay lập tức bật dậy, trong lòng tràn đầy phẫn nộ. Thể nhưng lúc này cô cũng nhận ra một điều rằng, vốn dĩ Hạ Mộc Tâm có thể giải quyết mọi chuyện êm đẹp như vậy, là bởi vì cô ta giàu, cô ta có tiền, còn Bạch Lam thì chẳng có gì trong tay cả.
"Cô không phải lo, trước đây tôi cũng có tiếng nói ở Hà thành, nên chắc chắn có thể giúp cô đòi lại công bằng!"
Cả khoang máy bay lúc này bỗng nhiên im lặng, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng khóc của trẻ con.
Bạch Lam và Mộc Ngôn lúc này cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ, cả hai người lúc này đều có tâm sự của riêng mình, thế nhưng lại không có ai nói ra trước.
[...]
Có lẽ đây chính là chuyến bay xa nhất mà Mộc Ngôn phải trải qua.
Cô từng đi qua nhiều nơi, trải qua nhiều chuyến bay, thế nhưng đây mới thực sự là lúc cô cảm thấy lo lắng nhất.
Bạch Lam không thể chịu được thêm chút nào nữa, vừa xuống máy bay ngay lập tức đã đến bệnh viện để thăm Bạch Vũ.
Vừa mới bước vào phòng bệnh, đã thấy ông bà Bạch ngồi ở ngoài.
Cả hai người đều đã hơn bảy mươi tuổi, bây giờ nhìn thấy đứa con gái của mịn trở về, ngay lập tức ôm vào lòng.
Nhìn thấy cảnh gia đình đoàn tụ như thế này, quả thực Mộc Ngôn cũng không thể nào mà kìm chế được.
Cô mỉm cười nhìn họ, sau đó lặng lẽ cùng Ninh Thiên, Diệp Tử Sâm, Tề Xuyên và Ninh An đi đến phòng của bác sĩ.
Nhìn thấy người đàn ông năm xưa từng làm mưa làm gió, nay bỗng nhiên quay lại ngay lập tức khiến cho viện trưởng của bệnh viện thêm vui mừng.
Ông liên tục tiếp đãi Ninh Thiên vô cùng chu đáo, khiến cho Tế Xuyên không khỏi ngạc nhiên.
"Ninh tổng, tôi thật hân hạnh khi có thể tiếp đãi cậu! Không biết hôm nay cậu đến đây có việc gì không? Chỉ cần là việc cậu nhờ vả, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ từ chối!"
Lúc này, Ninh An nhanh chóng lấy một cái ghế cho người đàn ông kia và Mộc Ngôn, còn bản thân mình thì đứng đằng sau bọn họ.