Chương 8: Sinh mạng tựa lông hồng
" Hạ Mộc Ngôn, cô lại muốn khóc để người khác thương hại mình sao?" Lục Cẩn Phàm bình tĩnh bước vào, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn cô. Không phải hắn không muốn quan tâm, mà là hắn không thể. Chỉ có sự lạnh lùng và độc ác, mới khiến hắn bớt cảm giác áy náy với Hoa nhi.
Mộc Ngôn nghe thấy tiếng của hắn vẫn không ngửa mặt lên nhìn hắn. Cô tựa người vào giường, chăm chú nhìn 2 con chim đang bay trên bầu trời. Từ nhỏ đến lớn, cái cảm giác cô độc 1 mình, nó đau đớn làm sao? "Anh đến đây làm gì? Muốn nhìn tôi chết chưa hay sao?" " Đúng vậy! Cô chưa chết là tôi vui rồi! Tôi phải khiến cô, sống không bằng chết!" Lục Cẩn Phàm đi đến, nắm lấy chiếc cổ thanh mảnh của cô. Hạ Mộc Ngôn bây giờ giống như 1 chiếc diều giấy, chỉ cần buông tay là sẽ bay theo gió, rất khó để quay trở lại.
"Vậy thì anh giết tôi luôn đi!" " Cô muốn chết? Vẫn còn sớm lắm!" Thấy Mộc Ngôn nhăn mặt lại, hắn liền buông cô ra rồi phủi tay đi ra khỏi cửa. Chuyện đứa bé vẫn còn, cả Diệp Tử Sâm và Lục Cẩn Phàm đều không nói cho cô biết.
*
*
"Ngày mai cho cô ta xuất viện!" " Nhưng thiếu gia, thiếu phu nhân vẫn còn rất yểu!" "Cô ta yểu, đây là điều khiến tôi vui nhất" Lục Cẩn Phàm ngồi trong thư phòng, tay mân mê con búp bê bằng sứ trên bàn. Con búp bê này, hắn lấy hình ảnh cô bé năm xưa từng cứu hắn để điêu khắc nên! Đã hơn 15 năm, nhưng hình ảnh cô bé ôm con búp bê bằng vải ấy lại khiến hắn không thể nào quên được!
*
*
Hạ Mộc Ngôn từ lúc về nhà, không hề nói 1 tiếng nào. Đến cơm cô cũng không ăn lấy 1 miếng. Lúc đầu, ông quản gia vốn đã nghĩ rằng do cô mệt nên không muốn ăn, nhưng càng ngày càng như vậy khiến ông lo lắng không thôi. Thiếu phu nhân vừa mới ốm dậy, nếu không được bồi dưỡng đầy đủ, chỉ sợ rằng sẽ khó mà hồi phục nhanh được!
Vốn dĩ ông cũng muốn nói chuyện này cho thiếu gia, nhưng chỉ cần ông nhắc đến thiếu phu nhân, thì ngay lập tức hắn sẽ nổi giận. "Thiếu gia, thiếu phu nhân đã mấy ngày không ăn lấy 1 miếng cơm rồi!" "Được bao lâu rồi!"
"3 ngày!"
Ông vừa nói xong, Lục Cẩn Phàm ngay lập tức đứng dậy, hất đổ cả chén trà trên bàn làm việc. Hắn ung dụng khoát tay ra đằng sau, bình tĩnh ra chỗ phòng khách.
Hạ Mộc Ngôn nhìn bên ngoài tuy rất ổn, nhưng bên trong lại vô cùng yếu đuối. Hơn nữa lúc này, cô chỉ mặc đồ rất phong phanh trong thời tiết lạnh như thế này.
"Đi ăn cơm!"
"Tôi không muốn ăn!"
Mộc Ngôn bình tĩnh lắc đầu. Bây giờ cô không muốn ăn gì cả, chỉ muốn nằm ngủ mà thôi. Trái tim cô lúc này, đang quặn thắt lại theo từng cơn. Nó giống như có 1 con dao sắc, từng chút từng chút cứa từng nhát vào trái tim của cô. Cô cứ nghĩ rằng, khi gặp lại hắn, cô sẽ lấy con dao đâm nát trái tim hắn, muốn vạch ngực của hắn ra xem trái tim của hắn màu gì. Tại sao, tại sao hắn lại có thể độc ác như vậy! Tại sao vì 1 người phụ nữ hắn yêu mà lại có thể giết chết đứa con của mình.
"Cô đi theo tôi!" Lục Cẩn Phàm tức giận, nghiến răng ken két kéo cô đi theo mình. Lúc này, Mộc Ngôn đang là bệnh nhân, thân thể đã rất yếu rồi, lại chịu thêm tác động của người đàn ông nên lại càng đau thêm. Hắn không hề nương tay, trực tiếp cầm vào chỗ vết thương đang dần lành lại. Mộc Ngôn khẽ nhíu mày, dù rất đau nhưng lại không hề nói gì. Hắn kéo cô đến chỗ bàn ăn, ép cô ngồi xuống ghế. Còn mình thì ngồi đối diện, gặp rất nhiều thức ăn vào
bát của cô.
"Ăn không?" Mộc Ngôn lắc đầu, không dám nhìn trực tiếp vào đôi mắt của người đàn ông. Chỉ cần nhìn vào đó, cô chắc chắn sẽ rung động mất. Bức tường thành trong lòng, đang được cô xây rất vững chắc rồi. Chỉ cần hẳn quan tâm cô 1 chút, chắc chắn sẽ khiến bức tường ấy đổ mất.
Vốn dĩ cô còn tưởng, bức tường đó sẽ vững chắc như bê tông, dù có thế nào đi chăng nữa cũng không sụp đổ được. Nhưng thực chất, đấy chỉ là 1 bức tường, được xây 1 cách qua loa và không hề có 1 chút kiên cố. Cô bây giờ chỉ mong hẳn đừng như vậy nữa, cô sẽ rung động mất! "Tôi không đói!" Hắn vẫn im lặng, dần dần buông đũa xuống. Các khớp tay nắm chặt vào nhau. Tiếng kêu răng rắc vang lên. "Rượu mời không thích thích uống rượu phạt đúng không! " Hắn đã thực sự tức giận rồi, Mộc Ngôn sợ hãi, vùi đầu vào ăn cơm. Cô ăn rất nhanh, mỗi miếng cơm đều rất to, rất lớn. Đến nỗi miệng cô đã căng phồng vì nhiều cơm. Thế nhưng cô chỉ là 1 người phụ nữ nhỏ bé, khi ăn được có chút thì đã bị nghẹn. Hắn ngồi 1 bên, miệng hơi khẽ cười khinh bỉ. Hạ Mộc Ngôn, hóa ra cô cũng có ngày như vậy! Mộc Ngôn vừa ăn vừa khóc, nước mắt chan cơm khiến cô ăn càng ngày càng nhiều. Có khi chưa kịp nuốt cô cũng đã ăn miếng mới. "Rốt cuộc cô vẫn như vậy! Rõ ràng là 1 con rắn độc nhưng lại cố tỏ ra mình thanh cao!" Cô càng cổ ăn, miệng thì bị nghẹn lại, không thể nào ăn được nữa. Thấy cố dừng lại, hắn bất giác chau mày. Trong suy nghĩ lúc này, hắn nghĩ Mộc Ngôn đang cố diễn với hắn, để hắn quan tâm cô hơn, yêu thương có nhiều hơn.
Nghĩ như vậy, lòng căm thù đối với người phụ nữ này càng khiến hắn trở nên tức giận hơn. Lục Cẩn Phàm không nói thêm cầu nào nữa, lấy 1 bát cơm to, gắp hết thức ăn vào bát, rồi bóp miệng cô ra.
"Không phải nãy cố ăn ngon ăn giỏi lắm sao? Sao bây giờ lại như vậy? Hạ Mộc Ngôn, không phải cố định quyến rũ tôi đấy chứ"
Hắn không hề nương tay, từng chút từng chút một cho thức ăn vào miệng của cô. Mộc Ngôn còn chưa nuốt xong, hắn đã lập tức cho thêm 1 miếng nữa vào. Nước mắt cô rơi, trái tim lúc này càng đau hơn bao giờ hết. Cô bây giờ giống 1 ngọn cỏ, đổ ngã trước cơn
bão. Dù cô có cố gắng như thế nào, thì vẫn không thể đứng lên được nữa.
Tất cả tuổi thanh xuân, niềm tin, tình yêu của cô, đều đặt lên hết trên người Lục Cẩn Phàm. Thế nhưng, hắn vẫn chưa 1 lần quay lại để nhìn cô, thứ hẳn vẫn luôn mong nhớ lúc nào cũng chỉ có Họa nhi. Cô ấy đã trở thành chấp niệm của hắn, trở thành niềm tin, tình yêu của hắn.
Cô đã rất cố gắng để cho mình trở nên giống với người con gái ấy, thế nhưng cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, thứ nhận được mãi mãi chỉ có hận thù.
Mộc Ngôn không thể ăn được nữa, họ sù su tất cả cơm ra ngoài. Thế nhưng Lục Cẩn Phàm không cho phép, hắn lấy bàn tay của mình, bóp mạnh vào cằm của cô, ép cô ngậm mồm lại. "Thiếu gia, cậu đừng làm như vậy nữa, thiếu phu nhân chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm mất!"
Tiểu Đào vừa mới tưới cây xong, khi vào nhà nhìn thấy cảnh này ngay lập tức chạy đến để ngăn cản. Thiếu phu nhân vừa mới ốm dậy, thân thể vẫn còn yếu, không chịu được những tác dụng mạnh như vậy. Vết thương vừa mới được băng bó xong, ngay lập tức đã chảy máu thêm. Thậm chí còn nhiều hơn trước nữa.
Tiểu Đào lo lắng muốn ngăn cản, nhưng ngay lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông, nên cũng chỉ có thể đứng từ xa, nhìn thiếu phu nhân của mình mà khóc.
Tại sao thiếu gia lại làm như vậy, đây chính là người vợ mà hắn trực tiếp cưới về, tại sao lại nỡ lòng đối xử như vậy!
Mộc Ngôn yêu hắn, chỉ cần có bước 1 bước, ngay lập tức hẳn sẽ lùi 999 bước, cứ như vậy, 2 người vẫn không thể nào đến được bên nhau!
Lục Cẩn Phàm thấy cô không muốn ăn nữa, liền càng tức giận hơn. Hắn hất bỏ tất cả cơm trên bàn xuống, tất cả đều vỡ tan tành. "Hạ Mộc Ngôn, cô quỳ xuống ăn cho tôi! Nếu cô không ăn, ngay lập tức tôi sẽ giết cô ta!"