Lúc này Ninh An và Tề Xuyên đi tới, nhìn thấy gương mặt tức giận của Ninh Thiên liền biết có chuyện chẳng lành xảy ra, liền tới gần để dò hỏi:
"Anh Ninh, xảy ra chuyện gì vậy?"
Ninh Thiên nhắm mắt lại, ôm lấy đầu của mình. Lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân mình thật là bất lực.
"Mộc Ngôn xảy ra chuyện rồi! Theo như những gì tôi nghe được thì siêu thị cô ấy mua đồ đang xảy ra hỏa hoạn! Chắc chắn bây giờ cô ấy đang rất lo lắng hoảng loạn!"
Bạch Lam không biết đến từ lúc nào, nghe thấy tin dữ như vậy liền đánh rơi đồ dùng trong tay:
"Không được! Nhất định phải cứu chị Mộc Ngôn ra! Chị ấy không thể đi lại được bình thường, nếu không được cứu kịp thời chắc chắn chị ấy sẽ gặp nguy hiểm mất! Con người ta khi gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ nghĩ đến bản thân mình đầu tiên, nếu chúng ta không đến kịp thời, e rằng chị ấy sẽ lành ít dữ nhiều mất!".
Ninh An cũng không lằng nhằng, trực tiếp dùng xe ô tô đi đến siêu thị.
Tề Xuyên vốn dĩ định không đi, nhưng nhìn nhận thấy ân tình mà Mộc Ngôn dành cho anh vô cùng lớn, thế nên cũng nhất quyết lên xe.
Mà lúc này, Mộc Ngôn lại đang chui trong một cái tầng hầm nhỏ, cô đã cố gắng thu hẹp nhất diện tích, thế nhưng điều đó cũng không thành công.
Rất nhiều người chạy qua cô, có người bị ngã, bị dẫm lên, tất cả tạo nên một khung cảnh thực sự hỗn loạn.
"Yêu cầu mọi người chấp hành đầy đủ tất cả các yêu cầu về bảo vệ tính mạng của mình và người khác. Siêu thị chúng tôi đang cố hết sức để có thể khống chế ngọn lửa hết sức!"
Lời tuyên truyền vẫn được phát ra, thế nhưng lại chẳng hề có ai để ý đến nó. Bây giờ nó lại
chẳng hề có một tác dụng gì hữu ích cả.
Tiếng ầm ầm chạy của mọi người cứ vang lên bên tai, thế nhưng chẳng ai để ý có một người phụ nữ ngồi trong bóng tối đó cả.
Thân hình cô gầy gò, chẳng thể bước đi đối lập hoàn toàn với mọi người đang chạy nước rút. Lúc Ninh Thiên chạy đến nơi, đã thấy rất nhiều người vây xung quanh.
Cảnh sát và đội cứu hỏa cũng đã xuất hiện. Mọi người cùng nhau tìm Mộc Ngôn, thế nhưng lại không thấy.
Từng người được đưa ra ngoài, thậm chí có người còn phải nằm trên cáng để khênh, điều đó càng khiến cho Ninh Thiên thêm lo lắng nhiều hơn.
Hắn đi đến chỗ bảo vệ, nắm lấy cổ tay áo của bọn họ:
"Mau đi tìm Mộc Ngôn nhanh lên! Cô ấy đi đứng không được vững, nếu không nhanh chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm mất!"
Vốn dĩ chân Ninh Thiên cũng bị thương khá nghiêm trọng, khi hoạt động quá sức ngay lập tức ngã xuống.
Ninh An thấy đại ca của mình như vậy, không nhịn được liền muốn đi đến an ủi.
"Mộc Ngôn, cô nhất định phải sống trở về cho tôi! Cô nhất định không được xảy ra mệnh hệ gì cả! Cô đã hứa sẽ không rời xa tôi rồi mà, vậy sao cô lại thất hứa! Hạ Mộc Ngôn, chỉ cần cô còn sống, tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho cô!"
Tế Xuyên đi đến, đỡ Ninh Thiên dậy. Tất cả bọn họ chưa bao giờ từng thấy người đàn ông suy sụp tới mức như vậy: "Anh Ninh, chắc chắn chị Hạ sẽ không sao mà!"
Lúc này, một bóng đen đi qua bọn họ. Cho dù có hóa thành tro bụi đi chăng nữa, Ninh Thiên cũng không bao giờ quên được hình dáng của Lục Cẩn Phàm.
Rõ ràng quen biết, thế nhưng bọn họ bây giờ lại giống như người xa lạ.
"Cẩn Phàm, chúng ta đi thôi!"