Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mộc Ngôn, nếu tôi không thể qua khỏi, mong em đừng quên tôi là được! Lục Cẩn Phàm tôi nợ em một đời hạnh phúc, và cả một gia đình hoàn hảo!"

 

Lục Cẩn Phàm cúi đầu xuống, xoa nhẹ thái dương của mình. Mà lúc này, Mộc Ngôn lại đứng bên ngoài. Cô đã nhìn thấy tận mắt bệnh tình của hắn, quả thực, Trác Lâm không hề nói dối cô.

 

Mà người nói dối lại là Lục Cẩn Phàm. Hắn không hề nói cho ai biết về bệnh tình của mình, kể cả Trác Lâm. Khi đã chuẩn bị xong xuôi, Mộc Ngôn giật mình, muốn rời đi nhưng lại thấy Lục Cẩn Phàm dường như có thứ gì đó rất khác.

 

Cô vẫy tay trước mặt người đàn ông, nhưng hắn lại chẳng có phản ứng gì cả. 

 

Cả hai người đều im lặng cho đến khi đi ngủ.

 

Quả thực Mộc Ngôn không thể nào mà ngủ ngon được.

 

Cô suy nghĩ rất nhiều về Lục Cẩn Phàm, liệu hắn không thể nhìn thấy là sự thật hay không? 

 

[...]

 

Sáng sớm, quả thực hôm nay trời nắng rất đẹp. Tiếng chim líu lo ở bên ngoài cửa sổ, những tia nắng chói chang thỉnh thoảng lại truyền vài bên trong. 

 

Khi Mộc Ngôn cựa quậy tỉnh dậy, thì ngay lập tức một thân hình cao lớn đã ôm chặt lấy cô vào trong người. Lục Cẩn Phàm vẫn đang chìm trong giấc ngủ, dường nhau bị đánh thức liền có chút khó chịu:

 

"Nằm yên đi, anh muốn ôm em thêm một chút nữa!"

 

Cô cười mỉm, cuối cùng vẫn là an nhiên nằm trong tay của người đàn ông này. Cô đã tưởng tượng rất nhiều lần, cô sợ mình mãi mãi cũng không có được trái tim của anh.

 

Mộc Ngôn thở dài, thế nhưng bây giờ mọi chuyện lại không thể như trước kia nữa. 

 

Người đàn ông vẫn chìm sâu vào trong giấc ngủ, chỉ có những lúc như vậy, hắn mới hoàn toàn thu lại vẻ gai góc của mình.

 

 

Mộc Ngôn nhẹ nhàng sờ lên lông mi của người đàn ông. Quả thực cô cũng thực sự rất ghen tị vì hắn có lông mi dài như vậy. 

 

Tiếp đến, cô lại nhẹ nhàng sờ xuống dưới. Khi tay chạm đến yết hầu thì Mộc Ngôn vẫn ngây thơ chưa biết chuyện gì xảy ra.

 

"Nếu em còn nghịch nữa, thì đừng trách tôi tại sao lại không nể mặt em!"

 

Giọng của người đàn ông ồm ồm vang lên, dọa cho Mộc Ngôn sợ hết hồn. Cô vội vàng thu tay lại, giống như chưa có việc gì xảy ra. 

 

Lục Cẩn Phàm mở mắt nhẹ nhàng, khi xác định mình có thể nhìn rõ được mọi thứ thì mới an tâm được phần nào. Bây giờ càng ngày hắn càng khó nhìn thấy ánh sáng, nhiều lúc không hiểu tại sao lại tự nhiên mất đi thị lực. 

 

Hắn vòng tay qua em của Mộc Ngôn, nhẹ nhàng ôm cô ngủ. Quả thực đến bây giờ, hắn mới có thể ngủ ngon như vậy. "Mộc Ngôn, hay chúng ta tổ chức hôn lễ đi!" Tiếng của Lục Cẩn Phàm không phải là nhỏ, khiến cho Mộc Ngôn bất giác giật mình. 

 

Quay lại nhìn hắn thêm một lần nữa. Cô chính là sợ hắn ngủ mê nên mới nói vậy. 

 

"Năm xưa anh không cho em được một hôn lễ hoàn chỉnh, có lẽ đến bây giờ anh nên thực hiện lời hứa năm xưa rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK