Trái tim Mộc Ngôn bỗng nhiên giống như có một thứ gì đó thắt chặt lại.
Không phải là cô không muốn, mà là do Mộc Ngôn đã từng hứa với Ninh Thiên, không bao giờ qua lại với Lục Cẩn Phàm nữa.
Mộc Ngôn ngồi dậy, cầm lấy cây nạng gần đó, đi nhanh ra phía ngoài cửa.
Quả thực đến bây giờ, cô vẫn không biết nên đối mặt với chuyện này ra sao cả.
[...]
Mấy ngày nay, Lục Cẩn Phàm vẫn tỏ ra bình thường, thế nhưng số lần bị mất thị lực của hắn ngày càng nhiều.
Khiến cho Ôn Ninh đi đi lại lại, càng suy nghĩ xem nên làm cách nào để Lục Cẩn Phàm có thể đồng ý trị bệnh.
Thế nhưng Lục Cẩn Phàm quả thực rất cứng đầu, cho dù Ôn Ninh có thuyết phục bằng cách nào thì hắn cũng không đồng ý.
Hôm nay là Chủ nhật, Lục Cẩn Phàm đã hứa với Mộc Ngôn sẽ đưa cô đi chơi.
Vì vậy ngay từ sớm, hắn đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ.
"Mộc Ngôn, em sẽ được Ôn Ninh dẫn đến trước. Anh phải xử lý một chút chuyện đã rồi đến sau!"
Lục Cẩn Phàm dùng điện thoại gọi cho cô. Bởi vì hôm nay hắn có một cuộc họp rất quan trọng, nó có thể liên quan đến tập đoàn Lục thị.
Đại sảnh nơi đây chưa bao giờ thiếu vắng phóng viên, đặc biệt lại là một ngày quan trọng như hôm nay.
Nhiếp Khai Sinh mặc bộ tẩy trang màu đen, ngồi chính giữa trong bàn cổ đông. Khi mọi người đến chào hỏi, ông ta cũng vô cùng lịch sự để mà đáp lại.
Mà lúc này, Lục Cẩn Phàm lại đang ở trong một phòng khác. Nơi đây có camera, có thể xem toàn bộ những gì diễn ra ở trong cuộc họp.
Trác Lâm đứng bên cạnh, không dám nói một câu gì cả.
"Như các vị đã biết, Lục tổng đã gây ra cho Lục thị một tổn thất không hề nhỏ. Đáng lẽ ra trong chuyện này cậu ta phải là người đứng ra chịu toàn bộ trách nhiệm. Thế nhưng không!
Khi nhận được tin công ty lỗ nặng, điều đầu tiên cậu ta là từ chức, đồng thời thông cáo với báo chí Lục thị chính thức phá sản! Theo như mọi người, bây giờ chúng ta sẽ bầu ra một ban quản trị mới!"
Tiếng các vị cổ đông lần lượt vang lên. Hầu như tất cả đều ủng hộ Nhiếp Khai Sinh, duy nhất chỉ có hai người là không tán thành.
"Đỗ tổng, ông có gì phản đối ý kiến của tôi sao?"
Nhiếp Khai Sinh thở dài, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá. Chỉ cần ai chống đối lại ông ta, chắc chắn sẽ phải giết không tha.
"Nhiếp tổng, tôi biết ông muốn tốt cho Lục thị, thế nhưng tôi vẫn mãi ủng hộ cho Lục tổng!"
Tiếng đập bàn ngay lập tức vang lên. Nhiếp Khai Sinh tràn đầy tức giận, khiến cho những người khác đều hoảng sợ.
"Ăn nói hàm hồ! Lục Cẩn Phàm đã không còn là giám đốc ở đây nữa rồi!" Tiếng xì xào lại vang lên. Thế nhưng Đỗ Tổng nhất quyết không chịu ủng hộ ông ta.
"Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!"
Nhiếp Khai Sinh cười nguy hiểm, bấm điện thoại một chút, ngay lập tức điện thoại của Đỗ tổng đã vang lên tiếng chuông điện thoại.
"Nếu ông không đồng ý thì tôi sẽ đưa đoạn video này cho cánh báo chí. Rằng ông trốn vợ ngoại tình ở bên ngoài!"
Mọi người đều nghe thấy rõ, tuy hơi giật mình như đều hiểu cho chuyện này.
Vợ của Đỗ tổng nhiều năm bại liệt, không thể đi đứng được bình thường.
Vì vậy người đàn ông ra ngoài tìm tình nhân cũng không có gì là lạ.