"Năm xưa tôi mang theo đôi chân tàn tật đi cầu cứu người ta, rốt cuộc là chẳng có một ai
giúp tôi cả! Tôi phải tự mình đi giành thức ăn với một con gia súc, bị người khác đánh đạo
nhưng cũng không dám phản kháng! Suốt bảy năm, tôi sống trong sự nhục nhã như vậy, chỉ mong một ngày có thể tự mình giết chết anh!"
Tiếng cười bỗng nhiên vang lên trong xe, Lục Cẩn Phàm mặc dù bị thương nặng nhưng vẫn không hề lo sợ, nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Sinh. Ngược lại càng khiến cho người đàn
ông kia run sợ.
Diệp Sinh hiểu, Ôn Ninh cũng hiểu, cả Hà thành này đều hiểu, mỗi khi Lục Cẩn Phàm cười e rằng chắc chắn sẽ có người phải thiệt mạng.
Xưa nay hắn không muốn đụng vào những chuyện ác, nhưng chắc chắn là không thể ra
tay.
"Diệp Sinh, cậu nghĩ cậu có khả năng biết chết tôi sao? Trước đây không có, bây giờ hay về
sau cũng đều không có!".
Giọng của Lục Cẩn Phàm vô cùng tự tin, dường như hắn không hề sợ Diệp Sinh sẽ làm hại bản thân mình.
"Lục Cẩn Phàm, tôi cũng phải khen anh về độ tự tin, nhưng xin lỗi, hôm nay tôi buộc phải ra tay với anh rồi!"
"Vậy cậu trước tiên phải xem trong sáng có đạn hay không đã!"
Giọng Ôn Ninh trầm thấp vang lên, hẳn bói không quá to thế nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy nổi da gà.
Diệp Sinh nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, quả nhiên khi hắn tháo cây súng ra thì bên trong
hoàn toàn không có một viên đạn nào cả.
"Chết tiệt!".
Hắn chửi thầm, từ trong túi định lấy ra một khẩu súng mà Diệp Sinh đã chuẩn bị, nhưng rất nhanh đã bị Lục Cẩn Phàm dí súng vào đầu.
Hai người đấu lại một người, Ôn Ninh vốn dĩ không muốn kéo dài thời gian quá lâu, vì sợ vết độc trong người Lục Cẩn Phàm sẽ phát tác ra cơ thể.
"Có thể cắt đứt được về sĩ của chúng tôi, cậu đúng là rất giỏi đấy!" Lúc này khi nhìn thấy Dương Di cố tình lái đi theo con đường khác, nhằm cắt đứt hàng chục chiếc xe Rolls-Royce từ phía sau là Lục Cẩn Phàm đã bắt đầu nghi ngờ rồi, thế nhưng hắn vẫn muốn xem Diệp Sinh rốt cuộc muốn làm gì.
"Hóa ra các người đã biết tôi còn sống từ lâu?" "Nếu không cậu nghĩ cậu có thể sống đến bây giờ hay sao?"
Nếu trước kia không phải là Lục Cẩn Phàm kêu Trác Lâm cứu Diệp Sinh ra ngoài, thì chỉ sợ
người đàn ông kia đã chết từ lâu rồi.
"Vậy tại sao anh lại giết bố tôi! Ông ấy chỉ muốn hợp tác với anh thôi mà!" "Bởi vì ông ta dám động vào người phụ nữ của tôi!". Bỗng trong xe truyền đến tiếng cười, Diệp Sinh giống như được nghe kể một câu chuyện
cười, hoàn toàn vô nghĩa với người nghe. "Lục Cẩn Phàm, chẳng lẽ anh đã quên rồi sao! Vốn dĩ bố tôi lúc đầu không có ý định với Hạ
Mộc Ngôn, mà chính anh đã dâng cô ta cho bố của tôi! Sao vậy, chẳng lẽ anh cảm thấy hổi hận sao? Đáng tiếc Lục Cẩn Phàm, có thể hôm nay anh chính là người cuối cùng nhìn thấy
bọn họ đấy!"