Hai nhân vật có quyền thể ở Hà thành đều đang ở đây,nên bọn họ không ai dám hé miệng lấy một lời.
Chỉ sợ nói nhầm thứ gì lại chuốc họa vào thân thì khổ.
"Tôi xưa nay vẫn luôn nẻ mặt tránh đời, hôm nay khi nhìn thấy Hạ tiểu thư thì cảm thấy yêu mến khác
người. Tôi cảm thấy dường như tôi và cô ấy có quen biết với nhau!"
Lục Cẩn Phàm khẽ cười, hắn đặt nhẹ ly rượu trong tay xuống. Đứng dậy đi về phía Ninh Thiên: "Hóa ra là vậy, nhưng xin lỗi Ninh tổng, tôi có thể bán cho tất cả những người ở đây, cũng có thể bán giá thấp
hơn, nhưng chắc chắn sẽ không ăn cho anh!"
Hắn nói nhẹ vào tại Ninh Thiên, nhưng những ai đang ở đây thì đều có thể nhận ra sự đối địch giữa hai người đàn ông. Ninh Thiên nhận ra mình đã bị chơi một vố, hắn không hề tức giận mà ngược lại còn có chút vui vẻ.
Thế nhưng lúc này, Mộc Ngôn nhìn thấy cảnh này liền có chút khinh thường. Đây là Lục Cẩn Phàm đang muốn hạ nhục cô sao? Hóa ra trong mắt văn cô lại rẻ mạt như vậy! Hạ Mộc Ngôn, cô thật đáng thương! Mãi mãi không bao giờ xứng đáng được người khác yêu thương!
"Lục tổng nói vậy, lẽ nào anh không định bán cô gái này cho tôi sao?"
"Đúng vậy!"
Ninh An nhìn thấy đại ca bị sỉ nhục như vậy, trong lòng liền cảm thấy tức giận. Lục Cẩn Phàm đanh
làm thế này chẳng khác nào vả vào mặt của Ninh Thiên cũng như Ninh thị.
"Ninh An bỏ súng xuống!" Ninh Thiên khi nhìn thấy Ninh An định đứng lên, liên hạ lệnh cho hắn ngồi xuống. Đây không phải là địa bàn của bọn họ, nên tốt nhất là vẫn nên cẩn trọng thì hơn. "Được,vậy tôi còn muốn xem ai dám trả cái giá thấp hơn!"
Tất cả mọi người bây giờ đều im lặng. Ninh Thiên hắn liếc khắp một lượt, đều khiến cho bọn họ cảm thấy lạnh sống lưng. Nhưng còn chưa lấy lại tinh thần, đã thấy Lục Cẩn Phàm đưa ra ánh mắt cảnh cáo.
"Lục tổng, tôi... tôi có thể không?"
Một người đàn ông cao gầy giơ tấm biển lên, ngay lập tức làm cho mọi người giật mình. Người đàn ông kia thật đúng là gan ta, dám đắc tội với cả Ninh tổng của Ninh thị.
Chỉ sợ sau này ở Hà thành, người đàn ông kia chắc chắn sẽ gặp khó khăn.
Thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại cảm thấy vô cùng hài lòng. Hắn đi đến, bắt tay với người đàn ông kia: "Diệp tổng, không ngờ ông lại có hứng thú, thật may mắn cho Lục thị của chính tôi!"
Người đàn ông tên Diệp tổng kia cười lớn. Hắn lấy ra một tấm chi phiếu, đưa cho Lục Cẩn Phàm: "Dạo
này Diệp thị của chúng tôi vẫn còn non yếu, kính mong Lục tổng có thể để ý giúp đỡ! Về phần cô gái
này, tôi đồng ý mua với giá Một trăm đô la mỹ!"
Ninh Thiên đứng một bên nghe hai người đàn ông kia nói chuyện, khẽ nắm chặt tay vào với nhau. Hắn
liền đi về chỗ của mình, phất tay ra lệnh cho Ninh An lui xuống dưới.
"Thiếu gia!".
Ninh An còn chưa kịp nói xong, đã thấy Ninh Thiên cầm lấy tay trang bước ra ngoài.
Mọi người trong phòng đều có thể cảm nhận được nhiệt độ trong phòng đang giảm đuồn từng chút một.
"Ninh tổng, xin lỗi tôi không tiền!"
Mộc Ngôn ngồi trên sân khấu, khi nhìn thấy người đàn ông kia thì liên cảm thấy nổi da gà thật sự. Hắn
ta cực kỳ dâm đãng nhìn cô,ánh mắt thể hiện rõ sự thèm khát của mình.
Linh tính của cô đang mách bảo, nếu rơi vào tay người đàn ông này, thì chắc chắn sẽ không bao giờ
nhận được kết cục tốt đẹp.