Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20: Gây sự(3) 

" Cố sống nhé! Đừng chết, như thế không vui!" Trác Lâm nhún vai xòe tay, nhìn Hách Long đang sợ xanh mặt kia. Không phải nấy hắn oai lắm sao, vậy mà bây giờ lại giống như 1 con thỏ con sợ sệt. 

Hoàng Ngọc Lệ cũng không khá hơn là bao nhiêu, cô ta lúc này cũng cảm thấy cực kì lo lắng. Vốn dĩ cứ tưởng cả cái Hà thành này Hạch Long đã là người giỏi nhất rồi. Nhưng lại vẫn có người giỏi hơn hẳn. 

Cô ta muốn lùi lại, nhằm trốn trong đám đông để dễ bề chạy thoát, thế nhưng lúc này Ôn Ninh lại xuất hiện. Hắn lắc lắc cây súng vừa mới trộm được của Hách Long xong, chĩa thẳng vào trán của cô ta. " Người đẹp, còn muốn chạy sao?" Ôn Ninh vẫn ra dáng 1 thư sinh tao nhã, 1 người chế tạo hương vô cùng ôn nhu, nhưng lúc này hắn lại giống như 1 con quỷ đang đội lốt của con người. Hoàn toàn che giấu đi vẻ hiền lành của mình. Hoàng Ngọc Lệ sợ hãi, vừa quỳ xuống vừa bó đến chỗ của Ôn Ninh. Lúc này, cô ta không cần danh hiệu mỹ nữ Hà Thành nữa, vì những thứ hư ảo đó không thể cứu lấy mạng sống của cô ta vào lúc này. Quan trọng nhất vào lúc này, chính là mong những người này đi khỏi nơi đây. 

Em... em xin hứa sẽ không tái phạm nữa! Xin anh... xin anh tha cho em một mạng được không?" 

Hoàng Ngọc Lệ vừa nói vừa khóc, trong lòng đã sợ đến xanh cả mặt rồi. Cô ta thực sự không dám động đến những người này nữa.

Thế nhưng Ôn Ninh lại chẳng phải dạng vừa, hắn đã trải qua nhiều chuyện còn đáng sợ hơn hôm nay rất nhiều. Mưa bom bão đạn, hắn, Lục Cẩn Phàm và cả Trác Lâm đều đã vượt qua. Nếu chỉ có tí cỏn con này thì thực sự không đáng mặt đàn ông. "Tha sao? Vậy thì xin lỗi, cô đụng không đúng người rồi!" Hắn đạp mạnh vào người Hoàng Ngọc Lệ một phát, ngay lập tức cô ta ngã ra sàn.

Cô ta vừa khóc, vừa cố gắng ra sức bò đến gấu quần của Ôn Ninh:" Em xin anh mà! Xin anh tha cho em 1 mạng! Anh muốn làm gì Hách Long cũng được! Chỉ xin anh tha cho em đi mà!" Nếu Hoàng Ngọc Lệ không nói những câu đó, Ôn Ninh có thể phá lệ tha chết cho cô ta 1 lần. Nhưng hôm nay cô ta bán đứng Hách Long, sau này cũng có thật bán đứng bọn họ. Trên đời này, không tin được chính là phụ nữ.

Hách Long thấy mình bị bán đứng, cơn thịnh nộ của hắn ngay lập tức bùng lên. Hắn cố gắng vùng vẫy, tức giận chửi cô ta:"

Đồ phụ nữ không biết xấu hổ! Cô là loại đúng là không bằng cầm thú! Đã Isen giường, ăn nằm với tôi rồi mà còn không biết xấu hổ đi quyến rũ với thằng khác! Cô từng nói coi tôi là Thượng đế chí tôn sao? Rốt cuộc cô cũng chỉ là loại người lẳng lơ, chỉ đáng cho chúng tôi trêu đùa mà thôi!". 

Ôn Ninh ngoáy ngoáy tai của mình, như vừa có thứ gì đó rất bẩn phun ra vậy. Chó nhà cằn nhau, hắn vẫn không nên nhúng tay vào thì hơn. 

Lại nói đến vài tên đàn em được Hách Long dẫn vào lúc nãy. Ai ai cũng ra oai thế nhưng lúc này lại giống hệt như những con gà con lạc mất mẹ, giống đàn rắn mất đầu. 

Thế nhưng Trác Lâm lại không kiên nhẫn giống như Ôn Ninh, hắm lấy ra một cây súng dắt bên lưng, bắn vào cổ chân của Hách Long. Từ khi Hoàng Ngọc Lệ vào đến giờ, hắn vẫn luôn cảm thấy cực kì khó chịu. "Nói lắm!" 

Trác Lâm lẩm bẩm trong mồm, tay định bản thêm phát nữa thì Hách Long đã kêu lên:" Đại ca đừng mà!". 

Lục Cẩn Phàm nãy giờ nhắm mắt dưỡng thần, không hề để ý đến hoàn cảnh lúc này. Mọi chuyện dù có gây ra án mạng đi chăng nữa thì đã có Ôn Ninh và Trác Lâm lo, hắn hoàn toàn không phải bận tâm. 

Vốn di hôm nay chỉ muốn bàn 1 chút công việc quan trọng, thế nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng thế này thì cũng tốt, tiện thể cho 2 người kia rèn lại kĩ thuật bắn súng của mình rồi. 

Hoàng Ngọc Lệ và Long Hách lúc này lại đang chảy toát cả mồ hôi. Vì Ôn Ninh và Trác Lâm đều muốn lấy 2 người họ thay thế cho tấm bia. Đã thế, trên đầu bọn họ còn là 1 quả táo bé xíu bé xiu. Đã thế, còn phải quay úp mặt vào tường, hoàn toàn không biết ai là người sẽ bắn mình. Ôn Ninh bước lên trước, thổi phù phù vào cây súng. Hắn cầm hơi run tay, cứ một chút là cây súng lại hơi 

rung rung. 

Trác Lâm đứng bên cạnh, trêu đùa hỏi:" Ôn tổng, anh quên cách bắn súng rồi sao?". " Lâu rồi chưa đụng vào súng, nên còn cảm thấy hơi lạ lẫm! Không biết tí nữa có bắn nhầm hay không?" "Tôi cũng không khá hơn! Dạo này đi sang Mỹ bàn chuyện lắm quá, lâu rồi cũng không có thời gian tập! May mắn hôm nay được Lục tổng tạo cơ hội cho!" 

Ôn Ninh và Trác Lâm, kẻ xướng người họa khiến cho Hách Long và Dương Ngọc Lệ sợ đến nỗi tè cả ra quần. 

Nhiều người còn đang lo lắng sẽ có ản mạng, nhưng thấy một màn này thì không khỏi mỉm cười. Cứ tưởng Hách Long đã là trùm rồi, không ngờ lại có người còn có thể trừng trị hẳn. 

Ở đây, có rất nhiều người ngứa mắt với Hách Long và Dương Ngọc Lệ, nhưng chưa ai dám nói 1 câu gì cả. Hôm nay đúng lúc có người thay bọn họ trừng trị, ai ai cũng mừng ra mặt. Lúc này, ở phía đằng xa, một người đàn ông đầu trọc chứng kiến tất cả những màn này, chỉ nháy mắt với Hách Long vài cái. Rồi lẩn vào trong đám đông đi ra ngoài. 

Dương Lệ Hoa lúc này không còn giữ được dáng vẻ mỹ nữ của mình nữ, chiếc váy ngắn của cô ta đã bị nhăn nheo lại, chiếc áo cũng xộc xệch, để lộ bộ ngực căng tròn của mình. 

Ôn Ninh chẹp miệng, lắc đầu thở dài ngao ngán. Rồi quay sang nhìn Trác Lâm nãy giờ vẫn đang nghe điện thoại:" Tôi vốn dĩ còn tưởng là tự nhiên, ai ngờ hóa ra cũng chỉ là đồ phẫu thuật!". 

Lúc đầu Trác Lâm cũng không hiểu, nhưng khi nhìn theo hướng Ôn Ninh chỉ, hắn cũng hiểu ra vấn đề. " Hay tôi với anh thủ bịt mắt xem, ai bắn trúng hồng tâm trước?" " Sẽ không gây ra án mạng chứ!" " Sợ gì? Lục tổng ở đây cơ mà!" Ôn Ninh nhìn Lục Cẩn Phàm nãy giờ vẫn đang nhàn nhã, hoàn toàn không có nhã hứng đáng để hóng chuyện.

Người đàn ông này, thật đúng là chân không có chỗ nói! Ôn Ninh thấy Lục Cẩn Phàm không nói gì, cũng không ép hắn nữa. Liền kêu người phục vụ đưa cho mình một chiếc khăn màu đen. Trác Lâm nãy giờ đứng một bên, thấy thiếu gia của mình không nói gì, cũng coi như đồng ý cho hắn và Ôn Ninh làm bậy. Liền mỉm cười hài lòng đeo khăn lên mặt. "Mong Ôn tổng lượng thứ!"

Trác Lâm nói xong, liền đeo khăn đen lên người. Hẳn dơ cây súng lên, ngắm vào bọn Hách Long mà bắn. "Lâu rồi không bắn, lạ tay rồi!" "Bằng", hắn vừa nói xong, không ngắm bắn gì cả đã trực tiếp bắn ra. Viên đạn ngắm chuẩn ngay đến chỗ 

cánh tay Hách Long. 

Hách Long sợ hãi, mồ hôi chảy dài trên 2 bên má. Trong cuộc đời của mình, hắn chưa bao giờ trải qua nỗi sợ như thế này. Chỉ cần Trác Lâm bắn lệch 1 chút nữa thôi, Hách Long đã phải đổ máu rồi. Hắn cầu mong lúc này, cứu viện nhanh nhanh đến, cứu hắn ra khỏi chỗ đáng sợ này. Bây giờ Hách Long mới nhận ra, người đàn ông đang ngồi trên ghế kia là ai. Ai gặp Lục Cẩn Phàm, cũng phải đều kính sợ hắn vài phần, vậy mà chính hắn lại dám đụng đến.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK