Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Kí ức(3) 

Cô bé nói xong, 2 mi cụp xuống như muốn kìm nén tất cả cảm xúc của mình lúc này. Cô bé rất muốn khóc, muốn hét thật to, muốn rời khỏi nơi này. Cả 2 đứa trẻ đều rơi vào trầm tư không muốn nói gì. Vì bây giờ cách thoát duy nhất cả 2 đứa đều không biết 

Cô bé sợ hãi, rúc đầu vào góc tường. Chiếc váy màu trắng theo đó cũng bị bẩn theo. "Em tên là gì?" Lục Cẩn Phàm tiến gần hơn đến chỗ cô bé, ngồi cạnh cô. Hắn nhẹ nhàng quan sát tỉ mỉ từng chút một những thứ trên người cô bé. 

Cô bé còn rất nhỏ, đã thế còn rất lùn khi chỉ cao đến vai của hắn. Hơn nữa, cô bé còn rất quý chiếc vòng trên cổ. Thỉnh thoảng lại thấy cô bé mang nó ra lau. "Mọi người hay gọi em là Họa nhi!". Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn hắn cười tươi. Chiếc răng khểnh theo đó cũng lộ ra khiến hắn khẽ mỉm cười. Lúc này, tim hắn cũng đập nhanh hơn 1 nhịp. 

Lục Cẩn Phàm lúc này mới lấy từ trong túi quần ra 1 chiếc vòng tay bằng bạc đã gần hoen gỉ, nhẹ nhàng đeo lên tay cho Hoa nhi. Cô bé như cảm thấy sợ hãi, vội vàng rụt tay của mình lại. Hơn nữa, Hoa nhi cũng chạy đi chỗ khác. 

Hắn mỉm cười, đi đến chỗ cô bé 1 lần nữa. Nhưng lần này hắn lại đặt chiếc vòng vào tay cô bé, mỉm cười." Đây là vòng mà bà nội tặng anh! Chắc chắn nó sẽ mang lại may mắn cho em!" 

Cô bé cảm thấy ngạc nhiên, vội mở nó ra xem. Hình ảnh cỏ ba lá hiện ra, Hoa nhi vội vàng đưa trả lại cho hắn, cô ngước lên nhìn cậu bé cao hơn mình gần 1 cái đầu. " Đồ quý như vậy sao em lấy được!" Lục Cẩn Phàm lúc này càng cười tươi hơn, nhanh tay đeo chiếc vòng vào tay cho Hoa nhi. "Anh đã đeo cho em chiếc vòng này, thì coi như em đã là cô gái của anh! Dù sau này, em có đi đâu đi chăng nữa, anh cũng mãi sẽ tìm thấy anh! Hoa nhi, hứa với anh, phải sống thật tốt! Biết không?" Hoa nhi lúc này hoàn toàn không hiểu hắn đang nói điều gì, chỉ gật đầu qua loa. "Đến giờ rồi! Chúng ta nên xử lý đứa nào trước!". Trịnh Lâm và 1 người đàn ông khác bước vào, trong tay đã cầm sẵn 1 sợi dây thừng rất dài. Họa nhi sợ hãi lùi về đằng sau lưng hắn. Có vẻ như cô bé rất sợ, nước mắt nước mũi dính hết lên người 

Lục Cẩn Phàm quay lại đằng sau, lấy tay lau nước mắt cho Hoa nhi, cười tươi nhằm muốn lấy lại cho cô bé niềm tin. "Em mau nín đi! Nếu không mọi người lại tưởng anh bắt nạt em đấy!" Họa nhi đang khóc bỗng mỉm cười, lấy tay đánh nhẹ vào tay của hắn. Cô nuốt lấy nước mắt, nhìn hắn đầy giận dỗi. 

Hắn vội vàng trốn ra chỗ khác. Trong lòng thầm ghi nhớ khoảnh khắc tốt đẹp này. Nếu thời gian ngưng đọng ở lúc này thì tốt biết mấy! Hắn không muốn bon chen nơi thành thị nữa, hắn muốn 1 cuộc sống mà hắn 

thích. 

Trịnh Lâm nhìn 2 đứa trẻ chơi với nhau, trong lòng có chút tức giận. Đáng lẽ giờ này bọn chúng phải sợ hãi chứ? Sao lại có vẻ vui như vậy? 

"Trật tự!" Trịnh Lâm quát to, khiến cho cả 2 đứa đều tỏ ra sợ hãi. Hắn đi đến chỗ Lục Cẩn Phàm, kéo lấy tay của đứa nhỏ đó đi. Đến rồi! Khoảnh khắc hẳn giã từ cuộc sống 

này, sắp đến rồi! 

Trịnh Lâm không giống như Mạc Vũ, hắn là người không có trái tim. Sống trên đời này chỉ luôn phục tùng cho người khác, không thể khiến cho người khác phục mình. 

Hắn luôn dùng bạo lực với bất cứ ai, bất cứ nơi nào chỉ cần là hắn muốn. Đối với Trịnh Lâm, Mạc Vũ là người đại ca mà hắn tôn sùng nhất, thế nhưng chính hắn đã giết đi người mà mình yêu mến. Trịnh Lâm vừa đi vừa giật tóc Lục Cảnh Phàm hoàn toàn không để cho nó có điều kiện để thích ứng. Họa 

nhi giống như con diều đứt gió, ôm lấy con gấu bông vào người, vừa khóc vừa chạy theo hắn. "Anh, đừng đi mà! Em sợ!" "Hoa nhi, quay lại đi!" Mặc cho Trịnh Lâm đang kéo mình đi, Lục Cẩn Phàm vẫn cố dặn dò cô bé. Đây là người đầu tiên bắt chuyện với hắn, chính là cô ấy! Hoa nhi, em đừng sợ! Anh nhất định sẽ đến cứu em! 

*...* 

"Lăn qua! Nhanh! Mày mà không lăn tao bắt nó lăn!" 

Trịnh Lâm cầm súng dí vào đầu hắn, ép Lục Cẩn Phàm dùng chân đất đi trên dải đinh nhọn đã được trải săn. 

"Anh đừng mà! Nguy hiểm lắm!" 

tay chặt hơn. 

Một đứa bé hơn 10 tuổi, đáng lẽ phải có sự nuông chiều từ gia đình, thế nhưng lúc này lại phải đối diện với sự sinh tử của chính bản thân mình. Thật là nực cười làm sao? 

Cái gọi là gia đình, không bao giờ có trong các gia đình hào môn cao quý. Ở đó chỉ có những cuộc tranh đưa tài sản không bao giờ có hồi kết. Không bao giờ có tình người, chỉ có lòng hận thù! "Anh, chạy đi!" 

Lục Cẩn Phàm chuẩn bị đi trên dải đình, thì ngay lập tức nghe thấy giọng của Hoa nhi. Cô bé lấy dao đâm vào cánh tay của người bên cạnh, xô ngã Trịnh Lâm ra chỗ khác, chạy thật nhanh đi đến chỗ của hắn, nắm lấy bàn tay ấy rồi chạy đi. 

Lục Cẩn Phàm ngẩn người, đây là lần đầu tiên có người muốn nắm tay cùng hắn. Bàn tay Họà nhi rất nhỏ, nhỏ hơn rất nhiều so với đôi tay của hắn. 

"Chết tiệt!" 

Trịnh Lâm đứng phắt dậy, nghiến răng ken két, từ dưới đất lấy ra 1 khẩu súng. Nhắm về phía 2 đứa trẻ mà bắn. 

" Đoàng!". Hắn bắn 1 viên vào chân của cô bé. Cô bé không dừng lại, vẫn cầm lấy tay của hắn mà chạy ra khỏi đây. Mặc cho máu vẫn chảy tí tách dưới sàn nhà. "Anh, anh chạy đi! Em chắc chắn sẽ không sao đâu!" Hoa nhi buông đôi tay của Lục Cẩn Phàm ra, nghoảnh mặt đi chỗ khác, không dám nhìn trực tiếp. "Họa nhi!" 

"Anh đi đi!" 

" Họa nhi! Em mãi mãi là người mà anh nợ nhiều nhất! Hoa nhi, nếu được, sau này anh muốn lấy em làm vợ! Anh muốn bù đắp cho em!" Lục Cẩn Phàm không đi cũng không được, ôm lấy cơ thể yếu ớt của cô bé kia. Cô bé này, chính là cô bé mà hắn đã chọn làm vợ. 

" Đoàn đoàng đoàng!". 3 phát súng vang lên, lần lượt bắn vào tay và bụng của Hoa nhi. Cô bé ngã gục xuống, nhưng đôi tay vẫn luôn chới với ra cửa! "Anh, anh phải chạy thoát khỏi đây! Phải có 1 cuộc sống thật tốt!" Lúc hắn quay lại, xung quanh chỉ toàn là máu, không hề thấy thi thể của Hoa nhi đầu cả! Về sau, mãi hắn mới tìm thấy cô ấy! 

Từ 1 đứa trẻ ngây thơ, rồi đến chứng kiến cảnh những người mà hắn yêu thương nhất đều ra đi, Lục Cẩn Phàm bây giờ đã thay đổi hoàn toàn. Giờ đây hắn không phải sợ ai nữa, chỉ cần hắn muốn, mọi thứ đều sẽ sẵn ở đấy chờ hắn chọn lựa. Thế nhưng, Hoa nhi của hắn đã không còn nữa rồi. Mạc Vũ cũng đã chết, tất cả mọi người đều bỏ hắn lại 1 

mình mà đi. 

Mãi về sau, khi Lục Cẩn Phàm điều tra về Mạc Vũ, càng ngạc nhiên hơn khi thấy trên tài liệu nói rằng Mạc Vũ và Trịnh Lâm là 2 anh en kết nghĩa, hàng ngày cùng nhau giúp đỡ mọi người. Thế nhưng do 2 gia đình không đồng ý, nên Mạc Vũ đã nói lời từ biệt trước, khiến Trịnh Lâm vài lần phải tự sát để khiến Trịnh Lâm không đi. Thảo nào Lục Cẩn Phàm để ý, thấy Trịnh Lâm lại tàn nhẫn giết chết người anh em của mình như vậy! Trong tình cảm, ai yêu càng nhiều, chấp niệm càng sâu, càng dễ thua cuộc! 

*...* 

"Tổng giám đốc, thiếu phu nhân tự sát rồi! Hiện đang nguy kịch đến tính mạng!" "Tìm người chữa trị, cô ta chưa thể chết được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK