"Vợ của Lục Cẩn Phàm- Hạ Mộc Ngôn!" Tưởng chừng như sẽ có hàng loạt thông báo đến, ai ngờ lúc này chẳng còn một ai cả. Thậm chí một lúc sau khi anh truy cập vào chỉ còn thấy thông báo" Sầm Lục đã rời khỏi nhóm".
Tất cả mọi người, ai ai cũng đều cầu nguyện cho Diệp Tử Sâm, mong anh có thể thoát khỏi cơn hoạn nạn này. Vợ của Lục Cẩn Phàm mà cũng muốn động đến, trừ khi hắn muốn chết! Diệp Tử Sâm là anh của Tử Họa thì đã sao? Chỉ cần người đàn ông kia muốn, tính mạng của anh cũng không còn!
Tất cả cái Hà thành đều biết, Lục Cẩn Phàm có sự chiếm hữu đặc biệt lớn! Mỗi người phụ nữ hắn chơi đùa, đều phải là gái còn trinh!
Diệp Tử Sâm bấy giờ cảm thấy cực kì bất lực, hoàn toàn không biết nên làm sao để cho cô đỡ buồn. Anh chưa nay chưa từng làm những việc như thếa này.
Mộc Ngôn không hề khóc ở bên ngoài, nhưng nước mắt của cô lại từng chút chảy ngược vào bên trong. Cô đã học được thói quen kiềm chế cảm xúc của chính mình rồi, đây tất cả đều là nhờ công lao của Lục Cẩn Phàm.
Móng tay cô ẩn chặt vào lòng bàn tay, cơ hồ muốn nhìn thấy máu trực tiếp bắn ra bên ngoài. Từng chút từng chút một, dường như chỉ như thế này mới có thể khiến cô kìm chế nước mắt.
Diệp Tử Sâm ngốc nghếch ôm cô vào lòng. Anh vuốt ve đầu của cô, từng chút một an ủi. Dường như có một cảm giác quen thuộc nào đó, tác động lên cảm xúc của anh. Không hiểu tại sao, bây giờ anh lại cảm thương cho cô gái này đến vậy.
" Mộc Ngôn, cô có muốn rời khỏi đây không? Tôi đưa cô đi!" " Tôi không muốn đi! Tôi muốn tìm thấy con của tôi! Tôi muốn biết Bảo Bảo của tôi ở đâu!"
Bỗng Hạ Mộc Ngôn giống như phát điên lên. Cô nắm lấy cổ áo của người đàn ông, lắc qua lắc lại nhiều lần. "Con của tôi đâu rồi? Con của tôi đâu!" Cô giống như người điên, hoàn toàn không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình nữa.
Mộc Ngôn nhìn thấy bình hoa trên bàn, ngay lập tức chạy đến. Cô đập vỡ nó, dùng mảnh thủy tinh chĩa về phía Diệp Tử Sâm, còn mình thì tranh thủ chạy nhanh lên sân thượng. Vì chân cô vẫn chưa đi được bình thường, vẫn thường xuyên bị ngã. Nhưng dường như, cô không cảm thấy đau, vẫn chật vật đi lên.
Rất nhiều vệ sĩ thấy cô chạy ra ngoài, liền lập tức rút súng ra. Có người cũng nhanh chóng gọi điện cho Lục Cẩn Phàm, vì bây giờ ở đây chỉ có mỗi hắn chế ngự được cô.
Ban đêm ở trên sân thượng thật mát, cũng thật yên tĩnh. Bây giờ trời đã nhá nhem tối, tất cả mọi nhà đều đã tắt đèn đi ngủ, chỉ còn mình có với bóng đêm mà thôi.
Sự cô đơn nhanh chóng ập đến, bao vây lấy cô. Nó giống như 1 tên cướp vô hình, từ từ cướp đi sự vui vẻ của 1 người phụ nữ.
Mộc Ngôn 1 mình đối diện với khoảng đêm đen, nước mắt cô càng không tự chủ được mà rơi ra. Từ xa, tiếng trẻ von vọng lại. Đâm vào lí trí của người phụ nữ. " Mẹ! Mẹ! Con sợ lắm! Mẹ xuống đây chơi với con được không?"
" Mẹ! Ở trên đấy nhiều kẻ ác lắm! Mẹ xuống đi! Chúng ta cùng đi chơi!" "Mẹ không xuống chơi cùng Bảo bảo! Mẹ ghét Bảo bảo rồi! Mẹ không chơi với Bảo bảo nữa!".
Giọng trẻ con cứ vang lên, từng chút thúc giục cô nhảy xuống dưới. Chỉ cần nhảy xuống, tất cả mọi chuyện sẽ đều kết thúc êm đẹp! Cũng chỉ cần nhảy xuống, cô sẽ được đoàn tụ với con của mình!
Diệp Tử Sâm nãy giờ lo lắng gọi điện cho Lục Cẩn Phàm, thế nhưng lúc này điện thoại của hắn lại luôn trong tình trạng thuê bao. Anh tức giận, lập tức vứt điện thoại xuống đất, quay ra đằng sau dặn dò các bác sĩ:" Các người trông coi cô ấy cẩn thận! Khi có thông tin gì ngay lập tức gọi vào số máy phụ của tôi!".
*
*
Mà lúc này đây, Lục Cẩn Phàm lại đang say chìm vào giấc ngủ. Đã lâu rồi hắn chưa ngủ ngon như vậy bao giờ.
Hạ Mộc Tầm lúc này đang nằm bên cạnh, từng chút một phác họa khuôn mặt đẹp như tranh của người đàn ông. Cô ta không tự chủ được phải khen rằng, người đàn ông này đúng là 1 vật phẩm quý mà trời ban cho. Trên Thế gian này, có lẽ sẽ rất khó tìm ra 1 người đàn ông vừa đẹp trai, vừa tài giỏi lại vừa chung tình như hắn.
Lúc nãy, Hạ Mộc Tầm cũng đã nhìn thấy cuộc điện thoại của Diệp Tử Sâm, thể nhưng cô ta lại không làm gì khác, chỉ quăng nó đi ra ngoài cửa sổ. Một đêm lãng mạn như thế này, không thể để cho nó bị phá hủy được! Tiếng lộc cộc vang lên, càng lúc càng nhanh.
Cô ta còn chưa kịp chuẩn bị, đã thấy Diệp Tử Sâm bước đến. Anh cứ đứng như vậy, đấm mạnh vào miệng của người đàn ông vẫn đang nằm trên giường.
" Lục Cẩn Phàm, anh mau tỉnh dậy cho tôi! Quyết định của anh đang muốn cướp đi sinh mạng của 1 người phụ nữ đấy! Anh tỉnh dậy nhanh đi cho tôi!"
Từng đòn mạnh mẽ giáng xuống, cứ thẳng khóe miệng của người đàn ông. Thế nhưng hắn vẫn không động đậy một tí nào cả.
Thấy có sự chẳng lành, anh liền vỗ vào mặt hắn, thế nhưng lại không hề có dấu hiệu tỉnh lại. " Bác sĩ Diệp à, anh đừng có mà cố nữa! Tôi đã cho anh ấy uống thuốc rồi! Dù bây giờ anh có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể khiến anh ấy tỉnh lại đâu!" "Rốt cuộc cô đã cho cậu ta uống thứ gì?". "Thuốc này có thể khiến cho anh ấy ngủ say trong vòng 10 tiếng đồng hồ!"
"Chết tiệt!"
Diệp Tử Sâm vội vàng chạy ra ngoài, dùng hết cỡ để có thể xuống cầu thang 1 cách nhanh nhất. Thế nhưng lúc này, anh thấy mọi thứ diễn ra vô cùng chậm chạp, tất cả dường như đang muốn chọc tức anh, làm cho anh như phát điên lên vậy.