" Ninh An, cậu đã đi theo tôi gần chục năm, những biểu hiện của cậu gần đây rất khác lạ, có phải cậu đang giấu diếm tôi chuyện gì đúng không? Hay nói cách khác, cậu biết Hạ Mộc Ngôn ở đâu đúng không?"
Ninh Thiên trước nay chưa hề thích lòng vòng, vì vậy trực tiếp nói thẳng với Ninh An. Cả hai người đều là những con người thông minh, chắc chắn sẽ hiểu đối phương đang nói chuyện gì.
Cả hai đều là những con người cùng vai sát cánh bên nhau đã gần chục năm, hiểu đối phương hơn bất cứ ai, nên Ninh Thiên có thể chắc chắn suy luận của mình bây giờ là đúng. "Đại ca, tôi không làm gì hổ thẹn với cậu cả!
Ninh Thiên đứng dậy, vỗ mạnh vào vai của thuộc hạ mình. Hắn từ từ đi về phía trước, vì nhiều đêm không ngủ nên quầng thâm của mắt cũng bắt đầu lộ ra, râu cũng mọc lên nhưng không cạo:
" Ninh An, trước nay người tôi tin tưởng nhất vẫn luôn là cậu! Chỉ mong rằng cậu đừng để tôi biết được sự thật!"
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng mà Ninh Thiên nhắc nhở Ninh An. Hắn xưa nay luôn coi thuộc hạ là anh em xương máu của mình, nên không muốn tra hỏi giống như một
tên tù nhân.
[...]
Cả Hà thành bây giờ đã cực kỳ xôn xao, mọi người đi đến đâu cũng bàn luận về chuyện của Lục gia. Một gia đình bề thế như vậy, nhưng bên trong cũng đen tối một cách đáng sợ.
Trác Lâm lúc này chạy nhanh vào phòng làm việc của Lục Cẩn Phàm, đưa cho hắn một chiếc USB màu đen:" Thiếu gia, nãy có người đưa cho bảo vệ cái này. Nói đây là thứ có thể giúp anh tìm kiếm phu nhân!"
Lục Cẩn Phàm đứng chắp tay, khi nghe thấy thuộc hạ nói câu này thì liền đi đến, cầm lấy chiếc USB cắm vào máy tính. Ngay lập tức xuất hiện một đoạn video. Người quay video cũng như xuất hiện, chính là Diệp Sinh. " Lục tổng, đã lâu không gặp anh? Có lẽ anh vẫn nhớ tôi là ai đi!"
Người thanh niên từng chút một bóc bộ đồ hóa trang của mình ra, nở một nụ cười ngả ngớn. Hắn vô cùng thong dong ngồi lên trên ghế sofa, lấy từ trên mặt bàn một tách cafe
nóng hổi.
" Lục tổng, anh nợ Diệp gia chúng tôi quá nhiều! Nhờ ơn của anh, chân của tôi bây giờ đã bị phế, bố của tôi cũng bị chính tay anh giết hại! Bây giờ trong mắt người khác, tôi chính là một thằng hề, ngày ngày bị người ta xúc phạm! Lục Cẩn Phàm, những thứ tôi bị như ngày hôm nay, tất cả là nhờ anh mà ra!"
Diệp Sinh đứng dậy, thế nhưng lại bước chập chững, dường như chân hắn đã không thể
nào đi được nữa rồi. Năm xưa vì cảm thấy hắn đáng thương, Lục Cẩn Phàm mới ra lệnh
cho Trác Lâm đánh gãy một chân của hắn, chứ không phải là lấy đi cái mạng chó của Diệp Sinh. " Tôi cũng phải cảm ơn Lục tổng, nếu không nhờ tấm lòng Bồ Tát của cậu, tôi cũng sẽ không thể trở lại để trả thù cho người thân của mình! Vì thế, tôi sẽ tặng cậu một bất ngờ thật là lớn!"
Cả Lục Cẩn Phàm và Trác Lâm đều không dám lơ là màn hình, vì chỉ sợ không để ý kỹ sẽ làm mất đi manh mối quan trọng mà thôi.
Camera quay sang một hướng khác, nơi đây có hai người phụ nữ bị trói lên cây cột, đó chính là Hạ Mộc Ngôn và Hạ Mộc Tầm.
Thế nhưng tình trạng của Hạ Mộc Tâm lại có chút khá hơn so với tình trạng của Mộc Ngôn. Ít ra cô ta còn được tiếp đãi tử tế, còn Mộc Ngôn thì lại vô cùng chật vật, vô cùng đáng thương.
Vốn dĩ tay chân cô đều không được lành lặn, hơn nữa chân không thể đi được, thế nhưng
lại bị bắt đứng hai tư trên hai tư giờ. Khuôn mặt cô bây giờ cũng chuyển sang trắng bệch, không có một chút huyết sắc nào cả.
Hạ Mộc Tầm vốn dĩ chưa từng được cảm nhận những nỗi khổ như thế này, cô ta liên tục kêu gào trong vô vọng.
" Lục tổng, nhìn những cảnh tượng như thế này, cậu có thấy đau lòng không? Những chuyện năm xưa mà cậu từng làm đối với gia đình tôi, chắc chắn Diệp Sinh tôi sẽ bắt cậu phải trả giá!" Trác Lâm đứng bên cạnh xem, cũng không khỏi cảm thấy xót xa. Thế nhưng còn chưa kịp xem kĩ đã lại thấy camera chuyển sang một phân cảnh khác.