"Bây giờ, cậu tốt nhất vẫn đi tìm gặp Ninh An, hỏi hắn xem thời gian qua rốt cuộc Mộc Ngôn đã xảy ra chuyện gì! Như vậy, cậu mới có thể bù đắp cho cô ấy được!"
Những chuyện năm xưa, e rằng chỉ có Ninh An là biết rõ nhất. Thế nhưng kể từ khi Hạ Mộc Tâm bị bắt, thì Ninh An cũng không biết đã trốn đi đâu rồi.
[...]
Đúng như dự kiến ban đầu, Lục Cẩn Phàm cũng đã đưa Mộc Ngôn đi du lịch ở Châu Âu. Lần này, hắn quyết định đưa cô đi chơi một vòng bằng du thuyền.
Rất nhiều người nhìn Mộc Ngôn với ánh mắt ghen tị, thế nhưng lại bị sát khí của người đàn ông dọa cho sợ bỏ chạy.
Vì vốn dĩ thân thể Mộc Ngôn đã yếu, cộng thêm việc chân của cô không thể đi lại được bình thường, thế nên Lục Cẩn Phàm cũng đã bế cô đi một đoạn đường dài.
"Anh không cần bế tôi! Tôi tự đi được mà!
"Mộc Ngôn, anh không biết mình làm sao có thể khiến em nguôi giận, thế nhưng anh muốn từng chút một bù đắp cho em!"
Lục Cẩn Phàm cố nén cơn đau của mình lại, từng chút một đi lên du thuyền.
Đây là chiếc du thuyền đẹp nhất, sang trọng nhất mà mọi người từng thấy.
Khiến cho nhiều du khách nước ngoài không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Hôm nay Ôn Ninh mặc dù đã cố thuyết phụ Lục Cẩn Phàm đưa mình đi theo, thế nhưng người đàn ông khi nhất quyết không cho ai đi cùng. Chỉ dẫn theo một mình Mộc Ngôn đến đây.
"Em có muốn tắm một chút không?"
Mộc Ngôn lặng lẽ lắc đầu. Cô quả thực là không dám bơi xuống nước một lần nào nữa.
Lục Cẩn Phàm cũng không ép cô, tự mình nhảy xuống dòng nước xanh mát kia.
Bỗng lồng ngực hắn có gì đó ẩn ẩn đau, lồng ngực càng lúc càng giống có một giải định đang dần trải qua.
Người đàn ông đã phải cố gắng lựa chọn chỗ mà Mộc Ngôn không thể nhìn thấy, rồi bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Rõ ràng Ôn Ninh đã nói, nếu Lục Cẩn Phàm làm việc quá sức, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại làm ngơ, vì trước nay hắn vẫn luôn tin sức khỏe của mình không có vấn đề gì cả.
"Cẩn Phàm! Cậu có sao không?"
Từ đằng xa, giọng của Ôn Ninh vang lên. Hắn vốn đĩ nghi ngờ chắc chắn Lục Cẩn Phàm sẽ không nghe lời, nên đã lén lút đến đây. Quả thực người đàn ông kia đã quá coi thường mạng của mình rồi.