Diệp Tử Họa cẩn thật đỡ Hạ Mộc Tâm lên, thế nhưng người phụ nữ kia lại không cần, trực tiếp hắt tay ra, khiến Diệp Tử Họa suýt nữa ngã xuống mặt thủy tin.
May mà có Lục Cẩn Phàm đỡ được.
"Hạ Mộc Tầm, tôi nhất định sẽ cho cô biết thế nào mới là trả giá!"
Sau đó hắn cùng Diệp Tử Họa rời đi, bỏ mặc Hạ Mộc Tâm đang nằm ở dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Cả căn biệt thự, dường như đã thay đổi đi rất nhiều.
[...]
Lúc này, Mộc Ngôn đang cùng với mọi người bàn chuyện của Bạch Lam, ai ai cũng vô cùng nghiêm túc, không dám lơ là.
Ngay cả Tế Xuyên dù mọi ngày bận đến mấy vẫn tham dự đúng giờ.
"Nếu bây giờ chúng ta theo vụ này đến cùng, thì tôi sự chúng ta sẽ tổn thất rất lớn! Lục thị không phải là một công ty nhỏ, nó có phạm vi rất lớn. Mà quyền lực của Hà thành hầu như đều nằm trong tay của Lục Cẩn Phàm.
Quả thực chúng ta đang tự đào hố chôn cho mình!"
Tất cả mọi người đều chìm vào im lặng.
Bọn họ đều biết Lục thị là một công ty lớn, nên
muốn đánh sập nó là hoàn toàn không có khả năng.
Thế nhưng khi nhìn thấy Bạch Lam mang một chút hy vọng nhỏ nhoi với mọi người, cô lại nỡ không dám phá bỏ.
Đã gần một tuần trôi qua, thế nhưng Bạch Vũ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, điều đó khiến cho Mộc Ngôn và Ninh Thiên càng thêm lo lắng hơn nữa.
Hai người bây giờ thực sự cảm thấy rất khó xử, hoàn toàn không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
"Nếu bây giờ chúng ta thuê luật sư, tôi sợ sẽ không ai dám nhận vụ án này! Ở Hà thành, tầm quan trọng của Lục Cẩn Phàm là tương đối lớn, thế nên chắc chắn sẽ không có ai dám chống đối lại người đàn ông đấy! Tôi cũng đã từng đi tìm hiểu cũng như nói chuyện, thể nhưng kết quả vẫn không khả quan cho lắm! Phần lớn mọi người đều nói chúng ta nên từ bỏ vụ án này!"
Ninh An đứng một bên, khoanh tay chễm chệ nhìn mọi người vẫn còn đang lo lắng. Sau khi hắn nói xong, mọi người càng thêm lo lắng.
"Chị Mộc Ngôn, chị không cần như vậy vì em đâu, dẫu sao hai người cũng từng là vợ chồng, thế nên em không muốn cả hai người đều phải khó xử!"
Mộc Ngôn khẽ cười. Hóa ra vẫn còn có người nhớ tới cô từng là vợ của Lục Cẩn Phàm, thể nhưng đáng tiếc thay, cô lại không nhớ gì cả.
"Bạch Lam, em không cần phải lo! Vụ án này, chị phải theo đến cùng!"
Lúc này, cô khẽ nhìn theo những cánh chim bay trên bầu trời. Hóa ra, Mộc Ngôn cũng có ngày được như vậy.
Trước kia cô chỉ vì quá mù quáng vì Lục Cẩn Phàm, nên mới bỏ qua cho mọi lỗi lầm hắn gây ra cho cô mà thôi.
Tiếng pháo hóa bỗng chốc bay lên trời, nở thành một chùm pháo rất to, rất đẹp. Khiến cho Mộc Ngôn nhìn thấy cũng không khỏi thầm ao ước.
Cô mải mê chăm chú nhìn chung, mà không hề biết rằng Ninh Thiên cũng đang nhìn mình.
Bầu trời bây giờ, quả thực là rất đẹp.
Khiến cho con người ta bây giờ cho dù có buồn đi chăng nữa cũng sẽ quên đi chuyện đó mà thôi.
Buổi sáng khi đang ăn cùng Diệp Tử Họa, thì ông quản gia đi vào, đưa cho bọn họ một tấm phong bì.
Bên trong là một giấy mời triệu tập của tòa án, phía dưới ghi người khởi kiện là Hạ Mộc Ngôn.