Mộc Ngôn đã cố gắng không nghe những thông tin này, thế nhưng loa vẫn không ngừng lọt vào lỗ tai của cô. Hóa ra lúc nãy cô không hề nhìn nhầm, Lục Cẩn Phàm và Hạ Mộc Tầm thực sự đã đến đây.
Cô nhanh chóng đi lên tầng trên, thế nhưng bất ngờ gặp hai người họ ở trên thang máy, nên cô đành phải đi thang bộ để lên trên.
"Hạ Mộc Ngôn, mày nhất định không được rút lui! Tất cả đã là chuyện của quá khứ, tất cả mọi thứ đều đã không liên quan đến mày lâu rồi!" Cô nói, thế nhưng không kìm nén được nước mắt.
Vốn dĩ chân đã bị thương nặng, vậy mà bây giờ cô lại phải đi bằng thang bộ, như vậy
chẳng khác gì dùng cực hình đối với Mộc Ngôn. Chân trái của cô vô cùng đau nhức, dường như muốn rụng ra đến nơi rồi vậy.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, đầu dây bên kia bắt máy chính là Ninh Thiên :
"Mộc Ngôn, cô đi đến đâu rồi! Cô đến nhanh lên đi, chúng tôi đều đang đợi cô rồi đấy!"
Tiếng ồn ào trong siêu thị lấn át cả giọng của người đàn ông, thế nhưng Mộc Ngôn có thể
đoán chắc, Ninh Thiên đang cực kỳ lo lắng cho cô:"Tôi không sao, sắp đến rồi! Chỉ là gặp chút việc riêng nên nói đến muộn thôi!"
Thế nhưng bên kia, Ninh Thiên đã sốt ruột hết cả lên rồi. Giọng Mộc Ngôn có chút khàn
khàn, dường như là cô đang khóc.
"Mau lên chạy đi! Cháy rồi! Nếu không nhanh chóng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng! Yêu cầu tây cả mọi người trong siêu thị nhanh chóng rời khỏi đây! Chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu bất cứ ai xảy ra chuyện!"
"Mau lên chạy đi! Cháy rồi! Nếu không nhanh chóng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng! Yêu cầu tây cả mọi người trong siêu thị nhanh chóng rời khỏi đây! Chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu bất cứ ai xảy ra chuyện!"
Tiếng của người bảo vệ vang lên khắp mọi nơi, đám đông ngày càng nhiều người xông ra thang bộ. Tình cảnh của siêu thị lúc này, chính là giống như một đàn ong vỡ tổ.
"Ninh Thiên, tôi cúp máy đây!".
Mộc Ngôn ngay lập tức dập máy, tình cảnh của cô bây giờ đang gặp rất nhiều nguy hiểm, cô thực sự không muốn người đàn ông kia phải lo lắng cho mình thêm nhiều nữa.
Thực sự là bây giờ tình thế rất cấp bách, rất nhiều người từ bỏ thang máy, liên tục chạy vào thang bộ. Mộc Ngôn có thể nhìn thấy rõ tình cảnh lúc này, hàng dài người chạy ù lên nhau, thậm chí có người còn bị ngã gãy tay gãy chân.
"Mộc Ngôn, cô không được"
Nhưng Ninh Thiên còn chưa nói xong, thì Mộc Ngôn cũng đã dập máy mất rồi, hắn tức giận, trong miệng ngay lập tức chửi thề:
"Chết tiệt!"