Mặc dù Ôn Ninh và bác sĩ người Mỹ đã thông báo không có gì đáng ngại, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được sức khỏe của mình đang dần yếu đi.
Vốn dĩ hôm nay có cuộc họp cổ đông, một phần quyết định đến sự sống còn của Lục thị, một phần mọi người cũng bàn luận thêm việc có nên giữ Lục Cẩn Phàm ở vị trí Giám đốc này hay không.
Thế nhưng đến ngay cả một ly nước hắn cũng không cầm được, huống hồ là giải quyết đống bừa bộn trong công ty.
"Lục tổng, bây giờ phiếu đã được bầu xong. Bay mươi phần trăm đều muốn cậu rút lui, cậu có ý kiến gì về việc này không?"
Một cổ đông ở trong công ty đã nhiều năm, liền cầm lấy một ly nước lọc để uống.
Ông ta khi nhìn thấy Lục Cẩn Phàm càng ngày càng yếu, thì trong lòng cũng có chút hài lòng.
Vì đây chính là Lục thị, đến ngay cả nhân viên quét dọn vệ sinh cũng phải tranh nhau giành chức, huống chi là chức vị Tổng Giám đốc.
Tất cả mọi người trong công ty đều có thể nhận ra, Lục Cẩn Phàm vẫn đang gặp vấn đề về sức khỏe.
"Tôi đã làm ở Lục thị một khoảng thời gian dài, tất cả mọi thứ ở đây tôi đều trân trọng. Nhìn Lục thị từng bước như vậy tôi thật sự cũng không cam lòng. Thân là một người gánh vác, chuyện này tôi xin chịu toàn bộ trách nhiệm về bản thân!" "Bản thân tôi đã quyết định chiều nay thông báo với báo chí, Lục thị chính thức phá sản!"
Tất cả mọi người trong phòng họp báo bỗng nhiên trở nên hỗn loạn. Họ bắt đầu chia bè kéo cánh với nhau, muốn lật đổ Lục Cẩn Phàm xuống đã từ rất lâu rồi.
Nay cơ hội bày rõ trước mắt như vậy, làm sao có thể không tận dụng được cơ chứ.
"chuyện cậu nói là thật sao?"
Một vị cổ đông khác bắt đầu lên tiếng, sau đó hàng loạt người cũng quay ra chất vấn Lục Cẩn Phàm.
Bọn họ khi công ty ký kết với công ty lớn, thì bắt đầu tung hô, khen ngợi Lục Cẩn Phàm.
Vậy mà khi công ty gặp chuyện, lại chẳng có ai ra giúp đỡ.
Ôn Ninh đứng bên cạnh cũng hiểu chuyện, nhìn thấy người đàn ông kia bắt đầu xoa nhẹ thái dương, hơn nữa dường như có chút trốn tránh.
Hắn đi đến, muốn đưa Lục Cẩn Phàm quay trở về bàn làm việc.
Vốn dĩ đang đau đầu, cũng may có Ôn Ninh hiểu, vì vậy Lục Cẩn Phàm cũng có nguyên do để về phòng làm việc.
Hắn bây giờ đã gầy hơn trước rất nhiều, tóc bạc cũng bắt đầu lởm chởm có rồi.
"Lục tổng, nếu cậu bước ra phòng họp này, thì chứng tỏ cậu chính thức nhường vị trí cổ đồng cho tôi!"
"Nhiếp tổng, e rằng lần này phải nhờ ông thật rồi!"
Nhiếp Khai Sinh là một cổ động vô cùng lớn ở Lục thị. Ông ta vẫn âm thầm muốn lật đổ Lục Cẩn Phàm, thế nhưng đến bây giờ mới có có hội hoàn hảo để mà ra tay.
Nhưng dường như thái độ ôn hòa với thân thiện này của Lục Cẩn Phàm khiến cho mọi người đều kinh ngạc. Ai cũng biết hắn tàn độc ra và thủ đoạn ra sao.
Nên khi nhìn thấy hắn kiểu này các vị cổ đông liền cảm thấy không rét mà run.
Dưới sự giúp đỡ của Ôn Ninh, Lục Cẩn Phàm phải rất khó khăn mới quay lại được phòng tổng giám đốc.
Nhưng chưa kịp ngồi vào chỗ, hắn bỗng nhiên họ rất mạnh, kèm theo đó là máu tươi chảy ra.