Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ hôm nay hắn trở về là chỉ muốn thay tẩy trang, thấy bây giờ đã khá muộn nên nghĩ 

Mộc Ngôn đã đi ngủ rồi. 

Thế nhưng hắn lại không ngờ được cô vẫn còn ở đây chờ hắn. 

Quả thực, gia đình vẫn là thứ mà Lục Cẩn Phàm trước đây vẫn thiếu! 

"Tuần sau tôi sẽ đưa em đi du lịch để thư giãn gân cốt, ngày mai Trác Lâm sẽ đưa em đi chọn quần áo! Chỉ cần là thứ em thích thì tôi sẽ mua cho em!". 

 

Ngón tay của Mộc Ngôn bỗng cứng đờ, cô có chút châm biếm mà nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Cẩn Phàm:

" Chẳng lẽ anh muốn tôi đi du lịch bằng đôi chân què này sao?" 

Khung cảnh tưởng chừng như đã khá hơn nhưng từ câu nói của Mộc Ngôn bỗng trở nên ngột ngạt. Lục Cẩn Phàm nắm chặt lấy bàn tay, kiềm chế cơn giận của mình. 

 

Thế nhưng hắn lại không thể chịu được, lập tức đứng dậy cầm lấy tay trang đi ra ngoài trước sự chứng kiến của mọi người. 

"Phu nhân, chẳng lẽ cô không thể tha thứ cho thiếu gia một lần được hay sao?" 

"Tôi có thể tha thứ cho hắn, thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại không muốn buông tha cho tôi.

 Những vết thương bên ngoài thì rất dễ chữa lành, nhưng từ trong thân tâm thì rất khó!" 

 

Mọi người bỗng nhiên đều im lặng, ông quản gia sau khi nhìn thấy đôi chân của cô thì chỉ thở dài, lặng lẽ cất thức ăn vào bên trong. 

Chỉ một câu nói của Mộc Ngôn, thế nhưng lại khiến cho Lục Cẩn Phàm dường như phát 

điên lên. Hắn lái xe rất nhanh đi trên đường, khiến cho số xe cảnh sát đuổi theo đằng sau 

không phải là ít. 

 

Hắn đã muốn quên đi những chuyện trước kia, thế nhưng Mộc Ngôn lại không thể quên được, 

(D) 

Cho đến khi đằng trước là vực thẳm, thì Lục Cẩn Phàm mới cho xe dừng lại. Tiếng xe đằng sau cũng vang lên gần đó, Ôn Ninh từ trong xe nhanh chóng chạy ra ngoài, tay cũng cầm theo hộp cứu thương. 

 

Bây giờ Lục Cẩn Phàm càng ngày càng dễ chảy máu, nếu không được cấp cứu kịp thời thì càng khó cứu chữa hơn.

 

 "Chẳng lẽ cậu không cần mạng nữa sao?" 

 

Mặc kệ giọng điệu trách cứ của Ôn Ninh, Lục Cẩn Phàm dùng tay đập mạnh vào cửa kính, ngay lập tức khiến nó vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. 

"Tôi biết cậu muốn chuộc lỗi với Mộc Ngôn, thế nhưng Cần Phàm, cậu ít ra cũng nghĩ đến vết thương của mình chứ?"

 

Người đàn ông kia vẫn im lặng, hắn từ trong cốp xe một chai rượu nhỏ, ngẩng lên trời uống hết nửa chai.

 

Đêm nay trăng rất tròn, sao cũng rất nhiều. 

 

"Bảy năm qua, Mộc Ngôn đã trải qua những chuyện gì, chẳng lẽ cậu không muốn biết hay 

sao? Tại sao cô ấy lại hận cậu như vậy, cậu cũng không muốn điều tra hay sao?" 

 

Ôn Ninh đây là đang gợi ý cho Lục Cẩn Phàm.

 

 Năm xưa, khi Ninh Thiên đưa Mộc Ngôn rời khỏi, thì thân thể của cô cũng bị thương nghiêm trọng.

Nếu không phải do Ninh Thiên vượt qua nguy hiểm thì Mộc Ngôn cũng không sống được đến bây giờ.

 

 "Bây giờ, cậu tốt nhất vẫn đi tìm gặp Ninh An, hỏi hắn xem thời gian qua rốt cuộc Mộc Ngôn đã xảy ra chuyện gì! Như vậy, cậu nới có thể bù đắp cho cô ấy được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK