"Uống đi, không em lại không có sức để mà chăm sóc cho hắn đâu!"
Mộc Ngôn cười, cô cười rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng lại khiến cho Diệp Tử Sâm càng thêm đau xót. Anh cố ý không đứng trước mặt cô, chủ yếu là để lau đi nước mắt của mình.
Đóa Đóa vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện, cầm lấy đưa cho Mộc Ngôn.
"Cô uống đi!".
Diệp Tử Sâm đến giờ tuy không thích Đóa Đóa mấy, nhưng quả thực nó vẫn hiểu chuyện hơn bình thường.
[...]
Ngày qua ngày, năm qua năm, thế nhưng Lý Tiểu Hồng vẫn chưa trở bền Đóa Đóa đã chuẩn bị đi học, mặc dù Mộc Ngôn chăm sóc cô bé rất tốt, thế nhưng vẫn không thể bằng mẹ của chính mình được.
"Cô ơi, bao giờ thì mẹ con về vậy ạ?"
"Sắp rồi!"
Từ sắp tưởng chừng như rất gần, thế nhưng cuối cùng vẫn là một cái đích không có địa điểm cụ thể.
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên, Diệp Tử Sâm dường như có chuyện gì đó rất vui, hét lên vào bên trong điện thoại:
"Mộc Ngôn, cuối cùng Lục Cẩn Phàm cũng đã tỉnh lại rồi!"
Chiếc điện thoại trong tay lại rơi xuống, Mộc Ngôn quả thực không biết mình nên thể hiện tâm trạng ra như thế nào nữa.
Thế nhưng Lý Tiểu Hồng vẫn chưa thấy trở về.
Từ ngày cô ấy rời khỏi Hà thành, vãn cháu thấy có một tin tức gì cả.
Đóa Đóa được Ôn Ninh bể lên xe, cô bé đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Tuy
không đòi mẹ, nhưng Mộc Ngôn thật sự hiểu được tâm trạng của nó.
Lục Cẩn Phàm đã tỉnh lại được hơn một tiếng, vì thời gian hôn mê lâu nên cần một vài tuần để hồi phục sức khỏe.
Người đầu tiên hắn muốn gặp, vẫn sẽ là Mộc Ngôn. Lần đầu tiên cô thấy người đàn ông này si suy nhược đến như vậy. Nếu không phải là nhờ
Diệp Tử Sâm cứu chữa, thì quả thực cô cũng không biết làm thế nào cho đúng.
"Cậu ấy có thể tỉnh lại đã là rất cố gắng rồi! Tuy các bộ phận trong cơ thể còn yếu, một số chỗ chưa thể hồi phục lại bình thường, thế nhưng có thể sẽ hồi phục rất nhanh thôi!
Diệp Tử Sâm kiểm tra sức khỏe cho hắn thêm một lần nữa, rồi mới an tâm hơn đôi chút.
Lục Cẩn Phàm yếu đuối nằm ở trên giường, không thể cử động cũng như là nói chuyện được.
"Cẩn Phàm, đây là con của anh và Tiểu Hồng, tên là Đóa Đóa!"
Cô bé sợ hãi núp sau lưng của Mộc Ngôn, đành phải nhờ Diệp Tử Sâm đưa nó lên trên để
Lục Cẩn Phàm nhìn rõ hơn một chút. Từ góc cạnh cho đến tính cách, cả đôi mắt kia đều giống người đàn ông kia như đúc.
Dù không muốn nhận thì Lục Cẩn Phàm cũng phải thừa nhận điều đó.
Đóa Đóa sợ hãi nhìn Lục Cẩn Phàm, rồi cô bé lại bắt đầu nhìn vào chiếc cổ của mình, có một sợi dây chuyền ở trên đó. Khi Đóa Đóa mở ra, bên trong chính là hình ảnh của Lục Cẩn Phàm.
"Mộc Ngôn, em dẫn Đóa Đóa ra ngoài một chút được không? Anh muốn nói chuyện với Lục Cẩn Phàm một chút!"
Cô gật đầu, tay còn lại nắm lấy Đóa Đóa bước ra khỏi phòng bệnh. Đóa Đóa dường như cảm thấy hơi là lạ, quay đầu nhìn lại bọn họ.
Đợi đến khi chỉ còn hai người trong phòng bệnh, Diệp Tử Sâm mới tiến lên, gỡ máy thở của
Lục Cẩn Phàm ra bên ngoài.
"Cậu có thể nói chuyện được mà? Đúng không? Lục Cẩn Phàm, cậu có thể lừa được người khác, nhưng chắc chắn không thể nào lừa được tôi, vì tôi là người điều trị cho cậu, nên cũng là người hiểu rõ cậu nhất!".