"Luật sư bên nguyên đơn, xin mời đứng lên nói!" Ninh Thiên gật đầu nhẹ với luật sư của mình, sau đó nắm chặt lấy tay của mình.
"Kính thưa thẩm phán, cùng mọi người có mặt ngày hôm nay! Tôi là Bạc Trạch, luật sư của cô Bạch ngày hôm nay.
Để không mất thời gian của mọi người, tôi sẽ vào thẳng vấn đề ngày hôm nay.
Gia đình cô Bạch rất nghèo, hàng ngày Bạch Vũ phải đi làm chỗ này đến chỗ khác để có tiền chữa bệnh cho ba mẹ, lại phải còn kiếm tiền cho em gái của mình đi học.
Theo cơ sở pháp lý, đáng lẽ cô Hạ Mộc Tầm nên có những hành động an ủi gia đình người bị hại, xoa dịu một phần đi nỗi đau của họ.
Thế nhưng không, sau ngày cô Bạch Vũ bị tai nạn, cô Hạ đã đến và nói rằng, nếu bên nguyên đơn của tôi không rút đơn kiện, thì sẽ khiến cho cô Bạch Lam không có chỗ dung thân trong Hà thành.
Vốn dĩ mất con là điều đau khổ, nay lại sợ đứa con út vì chuyện này mà tương lại bị hủy hoại, ông bà Bạch vì vậy đã quyết định rút đơn kiện.
Thế nhưng ở Hà thành, chúng tôi sẽ quyết đòi lại công lý đến cùng!"
Luật sư Bạch vừa dứt lời, ngay lập tức các cánh tay cũng đều vang lên âm thanh.
Có người lặng lẽ nhìn ông bà Bạch tuổi đã gần đất xa trời, trong lòng lại cảm thấy xót xa.
"Luật sư bên kia, anh có muốn nói gì không?"
Lục Cẩn Phàm nhìn luật sư bên phía mình, cũng chỉ gật đầu nhẹ một cái.
"Kính thưa quan tòa, tôi xin bác bỏ toàn bộ cáo trạng của bên nguyên đơn. Theo như chúng tôi được biết, cô Hạ Mộc Tầm hoàn toàn không có liên quan đến chuyện cổ Bạch Vũ ngã xuống cầu thang. Theo như tình hình mà chúng tôi thu thập được, mọi người tại hiện trường đều nói cô ấy là sơ suất ngã xuống!"
Luật sư bên Lục Cẩn Phàm quả nhiên là luật sư giỏi, tất cả các lập luật của anh ta đều vô cùng sắc bén, khiến cho Bạc Trạch cũng không khỏi gật đầu tán thưởng.
"Chắc chắn là bọn họ đã bị mua chuộc rồi! Ngài thẩm phán, ông nhất định không được tin bọn họ!"
Bạch Lam giống như người không được kiểm soát, liền vùng lên hét lớn. Khiến cho Mộc Ngôn vất vả mãi mới kéo cô về được.
"Bạch Lam, em bình tĩnh lại đi!"
"Chị Mộc Ngôn, chắc chắn là bọn họ đang nói dối! Chị của em chắc chắn sẽ không bao giờ sơ suất như vậy!"
Mộc Ngôn im lặng, sau đó cô nhẹ nhàng vuốt tóc của Bạch Lam, còn bản thân thì mong chờ một phép màu có thể xảy ra.
Mà ở bên kia, khi nhìn thấy luật sư thể hiện ra rất tốt, Hạ Mộc Tâm lại luôn cảm thấy vui vẻ.
Thế nhưng khi nhìn thấy Lục Cẩn Phàm đang nắm chặt tay của Diệp Tử Họa, ánh mắt cô ta ngay lập tức đen lại.
Nhiều nhà báo không thể không phát hiện ra được điều kỳ lạ này, liền nhấn máy ảnh tanh tách khắp nơi.