Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó chính là 1 bát máu, vậy mà ông ta lại uống 1 bát máu của con người! 

Tiếp theo sau đó, từ trong tòa lâu đài phát ra 1 tiếng hét thảm thiết của 1 người phụ nữ. Tiếng hét đau 

khiến cho Hoàng Minh Trí cản thấy không rét mà run. 

Ngược lại thì Ôn Ninh lại vô cùng tao nhã để bát máu xuống đất, 2 tay cho vào túi quần của mình. 1 tên 

thuộc hạ đi đến, châm cho hắn điếu thuốc. 

Khói thuốc từ từ bay lên trời, tựa như sinh mạng của 1 con người trong đó. 

"Sao Giám đốc Hoàng lại phải hoảng sợ như vậy. Chúng tôi còn chưa cho ông uống nước, vậy mà lại 

nôn khan hết rồi. Đúng thật là thất lễ mà! Tiện thể tôi cũng nói cho ông biết, đây chính là máu của Hoàng 

Dung, đứa con gái mà ông yêu quý nhất! Ngay cả máu của con gái mình cũng không nhận ra, ông đúng là người cha tệ bạc!" 

Hoàng Minh Trí vô hồn ngã xuống đất, vô cùng bất ngờ với câu nói của Ôn Ninh. Ông ta không thể nào tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy được. 

Hoàng Dung vốn là người con mà ông ta ưng ý nhất, tuy không phải là con trai nhưng ông ta đã dự tính 

nếu sau này Lục Cẩn Phàm chưa có vợ con, thì sẽ gả con mình cho hắn. Thế nhưng lại không ngờ rằng, 

kế hoạch còn chưa thực hiện được thì đã bị đổ bể. 

Ông ta tức giận, cầm lấy bát máu kia mà đập vỡ xuống đất. Ôn Ninh và Trác Lâm nhìn 1 màn này, trong lòng bỗng tràn đầy thỏa mãn. Bọn họ vốn chỉ muốn trêu 

đùa ông ta 1 chút, vậy mà không ngờ ông ta lại tin là thật. Lục Cẩn Phàm tuy là có thể 1 tay che trời, thế 

nhưng hắn cũng rất minh bạch, có thể dễ nhận thức rõ đầu mới chính là kẻ thù của mình. Và hoàn toàn 

không muốn giết người vô tội. 

Lục Cẩn Phàm lúc này cũng bước ra ngoài, nhìn thấy cảnh này là có thể đoán được Hoàng Minh Trí đã bị mắc bẫy của 2 người kia. 

Hoàng Minh Trí lúc này bỗng nhiên bật khóc nức nở, giống hệt như 1 người điên lao về phía Lục Cẩn 

Phàm:" Các người là đồ độc ác, sau này chắc chắn sẽ nhận lấy quả báo! Dung nhi chỉ là 1 đứa con gái, 

vậy mà cậu cũng không tha!! Lục Cẩn Phàm, tôi nguyền rủa cậu cả đời này sẽ bơ vơ 1 mình, mãi mãi cũng khổ tìm thấy người mà mình yêu thương!" 

Lục Cẩn Phàm nghe 1 lời này mà không khỏi bật cười. Quả báo sao, nếu có quả báo thì tại sao Dương Lệ Hoa lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, Lục Đình lại có thể thản nhiên tàn sát cả gia đình của 

cậu ta. Nếu có quả báo, Lục Cẩn Phàm cũng sẽ không lâm vào tình trạng bây giờ sao? 

Hoàng Minh Trí, ông ta nghĩ con gái mình đáng thương, vậy còn Lục Cẩn Phàm hắn thì lại không sao. 

Khi ba mẹ mất, hắn vẫn còn 5 tuổi, thậm chí là còn đang hôn mê. 

Lúc này ông ta mới để ý sau lưng hắn có 1 người phụ nữ đang vô cùng chật vật, quần áo thì không hề 

lành lặn, tóc tai bị rối hết cả, bây giờ vẫn còn đang chật vật ở dưới đất. 

Dưới thời tiết lạnh giá như thế này, cho dù mặc 1 bộ quần áo dày cũng còn không đủ, huống hồ là 1 bộ 

quần áo mỏng tanh của người phụ nữ xấu số kia. 

Bà ta bò đến chỗ của Lục Cẩn Phàm, cố gắng cầm lấy vật gấu quần của hắn:" Cẩn Phàm, coi như bác 

xin cháu, tha thứ cho Lục Tuấn, hãy nể tình nó là anh trai của cháu!" 

Nghe giọng của người phụ nữ quen thuộc kia, Hoàng Minh Trí mới chợt nhớ ra đó là ai. 

" Lệ...Lệ Hoa!" Ông ta cứ nghĩ rằng, bà ta bây giờ đang ở nơi mà ông ta sắp xếp, hoàn toàn không có ai biết được đó là 

chỗ nào. Dương Lệ Hoa bây giờ vô cùng chật vật, cũng vô cùng đáng thương. Lục Cẩn Phàm nghe lời bà ta nói giống như đang kể 1 câu chuyện cười, bật cười sảng khoái. Hắn thương hại Lục Tuấn, vậy còn ai sẽ thương hại cho hắn. Từ nhỏ, hắn đã phải trải qua hàng ngàn chuyện sinh tử mới giữ được tính mạng cho bản thân mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK