Bà ôm lấy hắn, nước mắt lăn dài trên má.
Dương Lệ Hoa lúc này lại khác, cô ta lại mỉm cười nhìn 1 màn này trong phòng bệnh. Cô ta cuối cùng
cũng sắp diệt trừ được thằng nhóc phiền toái kia.
Đẩy cửa mở vào, Dương Lệ Hoa lúc này cực kì nhã nhặn giống 1 phú bà, khác hẳn với dáng vẻ chật vật của Hứa Tự Như :" Chị! Chị đi ăn cơm đi. Để em chăm sóc thằng nhỏ cho!".
Lúc này cô ta cực kì nhã nhặn, không hề giống với cái lúc đẩy Lục Cẩn Phàm ra ngoài đường. Dương Lệ
Hoa nhân lúc không ai chú ý, lấy vội 1 ống tiêm ở trong túi xách cho vào cốc nước ở trên mặt bàn.
" Cô về đi! Chỉ cần tôi ở đây là được rồi! Tôi muốn khi Cẩn Phàm dậy, người nó nhìn thấy đầu tiên là
tôi!".
Hứa Tự Như chắc chắn sẽ không bao giờ tin tưởng vào Dương Lệ Hoa nữa. Cô bây giờ chỉ hận không thể tránh xa cô ta hơn.
Dương Lệ Hoa cũng không bỏ qua cơ hội tốt, lấy từ trên mặt bàn cốc nước mà mình vừa đổ thuốc để đưa cho Hứa Tự Như uống. "Vậy chị cũng phải uống chút nước đi để cho có sức! Nếu không chỉ cần Cẩn Phàm tỉnh dậy không thấy chị chắc chắn sẽ buồn lắm!"
Cô ta không ngừng thúc giục cô uống, liên tục đẩy cốc nước về phía Hứa Tự Như.
"Chỉ cần chị uống, em sẽ không làm phiền chị nữa! Khải Xuyên nhờ em chăm sóc chị, em mà làm không
tốt chắc chắn anh ấy sẽ buồn lắm!"
Nhắc đến Lục Khải Xuyên, Hứa Tự Như không khỏi cười khẩy 1 tiếng. Cô cười trừ, nhìn người phụ nữ trước mặt kia:" Không ngờ anh ra vẫn còn nhớ đến mình còn có 1 người con nằm trong bệnh viện! Tôi tưởng anh ta đã quên mất rồi chứ!"
"Sao anh ấy có thể quên được! Chị xinh đẹp như vậy mà!"
Dương Lệ Hoa nói nịnh, tay lại vô cùng khéo léo đưa đến trước mặt của Hứa Tự Như, không để cho cô nghi ngờ dù chỉ là 1 chút. Hứa Tự Như trước nay đều ở trong hào môn, nào có thể biết được lòng dạ con người. Khi nhìn thấy
Dương Lệ Hoa nhún nhường mình, cơn giận cũng nguội đi 1 chút.
"Chị vào nhà vệ sinh chỉnh lại quần áo đi! Quần áo của chị xộc xệch hết rồi!".
Dương Lệ Hoa lấy tay phải đi những vết bẩn còn sót trên áo Hứa Tự Như, cố gắng tỏ ra thân thiết như người 1 nhà. Khi thấy người phụ nữ đã đi khuất sau cánh cửa, cô ta vội vàng lấy trong túi xách 1 ống tiêm gây mê,
tiêm lên cánh tay của Lục Cẩn Phàm:" 0ắt con, tốt nhất là mày nên không bao giờ tỉnh lại nữa! Tao sẽ giúp mày, mãi mãi ngủ yên trên chiếc giường êm ái này!".
Hôm nay, Dương Lệ Hoa để ý thấy Lục Khải Xuyên và Hứa Tự Như sẽ không về nhà, liền chạy lên thư phòng của Lục Khải Xuyên.
Cô ta tìm khắp 1 lượt, thế nhưng vẫn không tìm thấy mật khẩu của chiếc két sắt.
" Người hay nghi ngờ như ông ta, chắc chắn sẽ không thể nào để mật khẩu dễ dàng được! Chắc chắn
mật khẩu phải liên quan đến việc gì đó quan trọng!" Cô ta đã thử tất cả những thứ liên quan đến Lục Cẩn Phàm và Hứa Tự Như, thế nhưng đều không
được. Dương Lệ Hoa vò đầu bứt tóc, cố tìm ra những điều dễ dàng nhất mà mình đã bỏ qua.
"Alo, ông Lý hả! Tôi biết rồi, đêm nay sẽ hoàn thành hợp đồng để đưa đến cho ông!"
Không biết Lục Khải Xuyên về từ lúc nào, đã nghe thấy tiếng lạch cạch mở cửa, điều đó làm cho Dương
Lệ Hoa vô cùng lo lắng, vội vàng tìm chỗ trốn. Mà lúc này, Lục Khải Xuyên lại cảm thấy đáng ngờ. Thư phòng của ông không biết từ bao giờ lại bị khóa trái.
Lục Khải Xuyên lấy từ trong cặp sách ra 1 chiếc chìa khóa mới, vừa mở cửa vừa lẩm bẩm:" Đúng là đã
có tuổi rồi! Làm cái gì cũng không còn nhớ rõ nữa!"
Ông mở vào trong, tất cả đều vẫn ở nguyên chỗ cũ, hoàn toàn không có điều gì đáng ngờ. Mà lúc này, Dương Lệ Hoa lại đang cố gắng trốn đằng sau cái rèm cửa.
Lục Khải Xuyên để cặp lên trên mặt bàn, còn mình đi đến chỗ 1 cái bình phong, xoay tròn nó lại. Ngay lập tức 1 căn tầng hầm mở ra, ngay bên cạnh chỗ Dương Lệ Hoa đang nấp. Ông đi vào, không hề để ý gì cả. Chỉ thấy Dương Lệ Hoa vội vàng chạy ra ngoài, nhanh chóng bấm điện
thoại gọi cho Lục Đình:" Anh Đình, cuối cùng em cũng tìm được mật thất rồi! Em không tin lần này mình
sẽ thất bại! Anh định bao giờ tiến hành kế hoạch!" "Làm càng sớm càng tốt! Hay là để tối nay đi!"
"Làm càng sớm càng tốt! Hay là để tối nay đi!".
Ở đầu dây bên kia, Lục Đình lại vô cùng nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, 1 tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm điếu thuốc lá đang hút dở. Bây giờ ông ta đang cực kì trông ngóng lúc nhìn thấy Lục Khải Xuyên chật vật.