Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Tàn nhẫn 

" Vô sinh rồi!" 

Diệp Tử Sâm bước vào phòng làm việc của chính mình, bản thân anh cũng biết người đàn ông đối diện sắp hỏi cầu gì. Nên anh cũng nói thẳng luôn, khỏi phải mất công lòng vòng. Có lẽ, trên Thế Giới này, niềm hạnh phúc lớn nhất của 1 con người chính là được làm mẹ. Được chăm sóc cho đứa con mà mình mang nặng đẻ đau. 

Làm mẹ- chính là nghĩa vụ thiêng liêng nhất mà Thượng đế ban cho 1 người phụ nữ. Thế nhưng hiện tại, Mộc Ngôn đã không thể nào có thai được nữa. "Vốn dĩ tôi sẽ cho rằng, lúc trước giữ lại đứa bé thì anh sẽ biết trân trọng, sẽ biết yêu thương cô ấy. Nhưng tối nào biết, anh thậm chí còn ác hơn cả 1 con quỷ dữ! "Hổ dữ không ăn thịt con", thế nhưng anh lại vì quá tức giận mà đã giết chết đi đứa con của chính mình! Nếu nói bình thường, thì anh chính là cầm thú, còn nói thật, thì anh chính là ngu xuẩn" 

Cái thai đã được gần 4 tháng, vì thể chất của Mộc Ngôn rất yếu, nên sẽ có những triệu chứng thai nghén chậm hơn những người khác! Tôi nói với anh, tôi giữ lại đứa bé vì muốn biết trân trọng những người mà quan tâm mình! Thế nhưng anh đã làm gì? Cho cô ấy uống xuân dược loại cực mạnh sao? Lại còn quan hệ mạnh khi biết cái thai khó khăn lắm mới giữ được! Tất cả là vì tại sao, anh nói đi! 

Diệp Tử Sâm cố gắng kìm nén cơn giận dữ đang muốn trào ra của mình. Hiện tại lúc này, anh đang cực kì tức giận. 

Thế nhưng lúc này, Lục Cẩn Phàm cầm tờ giấy xét nghiệm của Mộc Ngôn, dơ lên xem lại 1 lần. Hắn cười khinh bỉ, nhưng trong đó cũng có chua xót, có đau thương. " Vậy cũng tốt, cuối cùng cũng vô sinh rồi! Diệp Tử Sâm, anh biết không, trên đời này chỉ có mình Tử Họa có quyển sinh con cho tôi, những người khác hoàn toàn không xứng đáng! Đây chính là cái giá và người phụ nữ đó phải trả, đây chính hậu quả mà cô ta gây ra cho Họa nhi!" 

Hắn giống như 1 kẻ tâm thần đạt được tất cả những gì mình mong muốn. Hắn cười khẩy, lòng suy nghĩ có chút độc ác. Hạ Mộc Ngôn đã không thể sinh con được nữa, vậy hắn sẽ từ từ, hành hạ cô cho đến chết! Diệp Tử Sâm mặc kệ người đàn ông đã không có thuốc chữa kia nữa, hắn đã hoàn toàn thay đổi rồi! Họa nhi, đây có phải là điều mà em mong muốn không? 

Anh đã đi máy bay trong suốt đêm qua, đặc biệt là khi nghe thấy y tá thông báo về chuyện của Mộc Ngôn. Anh không biết, tại sao mình lại có thể tha thứ cho hung thủ đã giết chết em gái mình! 

Hạ Mộc Tâm lúc này cũng đang chìm trong tác dụng của thuốc mê. Trong tối hôm qua, với sự nỗ lực của hơn 10 bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước, đã đến cấy ghép vết bỏng cho cô ta. 

Cấy ghép như thế này, chắc chắn cũng sẽ để lại những vết sẹo. Thế nhưng cô ta là ai, chính là tình nhân công khai của Lục Cẩn Phàm, được người đàn ông tôn quý nhất yêu thương, bảo vệ. Chỉ cần thứ cô ta muốn, cho dù lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng lấy được. 

Hạ Mộc Tầm từ từ mở mắt, vài tia nắng trực tiếp chiếu thẳng lên khuôn mặt của người phụ nữ. Theo phản xạ tự nhiên, cô ta nhắm chặt mắt của mình lại. 

1 y tá đi vào định thay nước, nhưng thấy cô ta đã tỉnh lại, liền vội vàng chạy đi thông báo cho những bác sĩ điều hành chính cuộc phẫu thuật. 

Dẫn đầu đoàn bác sĩ, chính là 1 người đàn ông gần 30 tuổi, anh mặc chiếc áo blue trắng, thỉnh thoảng lại 

ngáp dài 1 cái. 

Anh chính là Ôn Ninh, người bạn thân nhất của Lục Cẩn Phàm. Anh vốn dĩ là 1 nhà điều chế hương, nhưng lại bị bắt đi để điều hành 1 cuộc phẫu thuật thẩm mỹ. 

Ôn Ninh lười biếng dựa người vào ghế, đồng thời nghịch nghịch những chén trà ở trên bàn. " Lục Cẩn Phàm, anh hại chết lão tử rồi! Lão tử vừa mới về nước chưa được bao lâu, đã bị anh lôi đi làm phẫu thuật. Sau này anh nhất định phải bồi thường thật nhiều vào cho tôi đấy!" 

Đầu dây bên kia, Lục Cẩn Phàm vẫn chăm chú nhìn vào tài liệu trước mặt, mặc cho Ôn Ninh nãy giờ gào thét linh tinh, nhưng hắn vẫn không hề để ý. Trong nước, Ôn Ninh được coi là 1 nhà điều chế hương xuất sắc, còn trên quốc tế, anh được coi là một người bác sĩ tài ba. 

Vì thế, hôm qua hắn không hề đến chỗ Hạ Mộc Tầm là như vậy, vì hắn biết Ôn Ninh sẽ giải quyết một cách dễ dàng. " Nếu anh muốn, tôi sẽ mời anh ăn một bữa cơm! Coi như là món quà cảm ơn!" " Lục Cẩn Phàm, anh thông minh quá ha! Cả 1 đêm lão tử không ngủ, là chỉ vì một ca phẫu thuật ỏn con này thôi sao? Anh mà không cho tôi 1 câu trả lời thích đáng, lão tử sẽ thiêu trụi cả tập đoàn Lục Thị!" 

Ôn Ninh gầm lên trong điện thoại, ngay lập tức vài cô y tá quay lại nhìn, khiến cho anh ngược đỏ chín cả mặt! 

"Có giỏi thì tôi đợi anh!" Lục Cẩn Phàm trực tiếp ngắt luôn cả điện thoại, hắn mới không đến công ty có một buổi, vậy mà tài liệu đã chất đầy chất đống như vậy rồi. 

Ôn Ninh còn chưa kịp nói thêm câu nào, đã bị đối phương ngắt máy trước. Anh vứt thẳng chiếc điện thoại xuống đất, không thèm để ý đến mọi người xung quanh. "Chết tiệt!" 

Lúc Mộc Ngôn tỉnh dậy cũng đã là chuyện của vài tháng sau, tinh thần của cô xuống dốc không phanh, thường xuyên còn mơ thấy ác mộng, hay là Bảo Bảo của cô đến đòi mạng. 

Kể từ lúc cô lâm vào hôn mê sâu, Lục Cẩn Phàm cấm không cho ai được đi vào phòng bệnh, thỉnh thoảng chỉ có hắn đi vào để thăm cô. 

Hắn nói những gì, làm những gì, cô đều nghe thấy hết. Nhưng Mộc Ngôn lại thực sự không dám tỉnh lại. Cô sợ mình sẽ phải đối diện với hắn, phải đối diện với những lời dèm pha của mọi người, hay thậm chí là việc mình đã không thể sinh con được nữa. 

Suốt 5 tháng, cô hàng ngày không mở mắt ra 1 lần nào cả, cô sợ khi nhìn thấy hắn, không nhịn được mà cầm dao đâm thẳng vào trái tim của Lục Cẩn Phàm. Hắn quá độc ác, hắn không phải là con người. Hắn chính là 1 con quỷ dữ, điều duy nhất hắn muốn là đoạt lấy mạng sống của cô. 

Đến bây giờ, cô đã thay đổi rất nhiều! Đã không nói chuyện nhiều với mọi người nhiều như trước, và thường rất thích im lặng đứng ngắm cảnh 1 mình. Nhiều người còn tưởng tượng đến cảnh, cô đã mắc vấn đề về tâm lý, rất khó trong việc chữa trị. 

Hơn nữa, do Mộc Ngôn vừa mới tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Các cơ quan vẫn chưa hoạt động được bình thường. Đặc biệt là đôi chân, cô bây giờ muốn đứng lên cũng là 1 điều vô cùng khó khăn. Tất cả các bác sĩ, các y tá, đều giúp đỡ có rất nhiều. Thế nhưng vẫn không giúp cô đi lại được bình thường. Lục Cẩn Phàm động từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô gái đang cố gắng từng bước, từng bước một để đứng lên. 

Lần đầu hắn nhìn thấy cô, chính là lúc cô làm động tác xoay tròn ở trên TV. Lúc đó, Mộc Ngôn là 1 diễn viên múa nhỏ nhoi trong đoàn. Cô rất thích động tác đó, vì khi nào có cơ hội, cô đều thực hiện xoay tròn. Lúc đó, cô không hề giống như bây giờ. Hạ Mộc Ngôn lúc đó rất đẹp, và luôn tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. 

Thời gian, đã rèn luyện con người ta thành sắt, thành thép, khiến họ tự đi vững trên chính đôi chân của mình. Không hiểu tại sao lúc này, hắn lại cảm thấy vô cùng ngứa mắt với những lần vấp ngã của Mộc Ngôn. Nó khiến cho cô bị thương, bị chảy máu. 

Hắn từ từ lấy ra chiếc điện thoại trong túi áo của mình, nhỏ nhẹ nói với đầu dây bên kia:" Sắp xếp 1 cuộc phẫu thuật. Tiến hành càng sớm càng tốt!". " Lục tổng, anh muốn làm gì?" " Cắt bỏ đôi chân của Hạ Mộc Ngôn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK