Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cẩn Phàm, anh thấy chiếc áo này có đẹp hay không? Em không ngờ Bắc thành lại có nhiều đồ đẹp đến vậy! Càng hạnh phúc hơn nữa khi có anh đi cùng với em!" 

Mộc Ngôn run rẩy cầm chiếc cà vạt trong tay. Cho dù cô có chết cũng không quên được lời nói này là của ai. Hóa ra Thế giới này cũng thật là tròn.

Rõ ràng cô đã trốn đi đến Bắc thành, vậy mà bọn họ cũng đến đây. 

Cô nhìn qua lỗ nhỏ, thì thấy Lục Cẩn Phàm vô cùng hạnh phúc đi dạo siêu thị với Hạ Mộc Tầm. Bọn họ tay trong tay vô cùng hạnh phúc, còn cô chỉ có thể đi một mình mà thôi.

"Hạ Mộc Ngôn, trên Thế giới này, ngược phụ nữ như cô không hề có tư cách làm mẹ!" 

Từ ngày cùng Ninh Thiên đi đến Bắc thành, cô vẫn nhớ rõ là mình không thể mang thai được nữa.

Mặc dù Diệp Tử Sâm đã nói dối, rằng cô vẫn còn có cơ hội làm mẹ.

Thế nhưng cô làm sao có thể không biết, mình đã bị cắt đi buồng trứng cơ chứ! 

Thiên chức mà ông trời ban cho người phụ nữ, chính là làm mẹ. Vậy mà đến cuối cùng, cô vẫn không thể có đứa con cho riêng mình.

"Mộc Ngôn, cô đừng lo! Nếu như cô không thể mang thai được nữa, thì tôi sẽ cưới cô! " 

Đây là câu mà Ninh Thiên vẫn thường xuyên nói với Mộc Ngôn, thế nhưng cô lại không dám chấp nhận lời tỏ tình của người đàn ông.

"Cô ơi? Cô có sao không?" 

Cô nhân viên nhìn thấy Mộc Ngôn như người mất hồn, liền lay gọi cô tỉnh lại:

"Tôi không sao! Cô bây giờ đi làm việc của mình đi! Tôi có thể tự đi tìm được!" 

Mộc Ngôn bây giờ thật sự muốn tránh xa chỗ này ra, vì cô rất sợ những cơn ác mộng trước kia sẽ quay trở lại, và bắt đầu ám lấy cô. 

Cô nhân viên cười nhẹ, sau đó rời đi.

"Cẩn Phàm, anh nhìn xem em mặc chiếc váy này có đẹp không?" "

Rất đẹp!"

Lục Cẩn Phàm trả lời vô cùng thờ ơ, ẩn chứa bên trong vẻ không thích thú cho lắm. Hắn liên tục nhìn chằm chằm vào đồng hồ trong tay, ngó nghiêng ngó dọc khắp mọi nơi. 

Mộc Ngôn ngả người ra để xem, cho đến khi người đàn ông suýt chút nữa nhìn thấy mình, cô mới nhanh chóng dùng gậy để bỏ đi.

Cô thật ngốc, biết hắn sẽ không bao giờ nhìn lại thế nhưng vẫn cứ đầu để bất chấp yêu 

 

một người đàn ông.

"Hạ Mộc Ngôn, bây giờ người ta đã không còn để ý đến màu nữa! Cho dù màu có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, cũng không bao giờ thành công đâu!" 

Cô chợt nhớ đến Ninh Thiên, nhớ đến những lần hắn bảo vệ cô, Mộc Ngôn liền lấy lại tinh thần, vững bước để đi về phía trước.

Thế nhưng cô đi, lại liên tục bị vấp ngã, khiến cho cô nhân viên đứng gần đó chạy lại:

"Cô ơi, cô có sao không?" 

Mộc Ngôn che lại khuôn mặt đầy vết sẹo của mình, từ chối sự giúp đỡ của cô nhân viên, 

sau đó nhẹ nhàng nói:

"Xin lỗi, tôi không sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK