Bạch Lam hốt hoảng đi đến, muốn cầm máu cho hắn. Thế nhưng lại bị người đàn ông kia đẩy ra.
"Là tôi có lỗi với anh ấy! Là tôi!"
Tiếng khóc của người đàn ông vang lên khắp cả tầng bệnh, đây là lần đầu tiên khóc, cũng chính là lần cuối cùng.
Bạch Lam sau khi mặc quần áo bảo hộ thì mới được vào thăm Mộc Ngôn, tuy bây giờ cô vẫn ngủ rất say sưa, thế nhưng trong tay vẫn nắm chặt chiếc vòng tay của Ninh Thiên.
"Hãy hứa với tôi, cho dù làm sao cũng phải sống thật tốt! Nếu sau này em cảm thấy mệt, hãy tựa đầu vào vai của tôi.
Tôi không thể an ủi em mọi lúc, nhưng sẽ xuất hiện khi em
cần!"
Đây chính là câu mà Ninh Thiên nói với Mộc Ngôn trước khi chết. Hắn đã dùng cả thân thể của mình để chứng mình, hắn đã yêu Mộc Ngôn đến mức nào.
Trong cơn mơ, Mộc Ngôn có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo, từng người từng người mà cô yêu thương đều có ở đây.
Duy chỉ có một người, vẫn luôn đứng ở rất xa, thế nhưng vẫn luôn nhìn cô rất chăm chú.
Mộc Ngôn có thể cảm nhận được, cảm giác này thực sự rất quen thuộc đối với cô.
Mặc cho Mộc Ngôn gọi như thế nào, thì người đó vẫn không hề có phản ứng.
Hắn chỉ quay đầu lại, nhìn cô cho rõ thêm một chút nữa mà thôi.
"Mộc Ngôn, tôi không biết mình yêu em như thế nào, cũng không biết em có yêu tôi hay không.
Thế nhưng tôi quả thực đã thua bởi em rồi! Tôi không cần tiền, không cần sự nghiệp, chỉ cần em là đủ! Thế nhưng duyên phận của chúng ta quá ngắn, cuối cùng vẫn
không thể đến được với nhau!"
Nghe giọng nói này, cô có thể đoán được ra là của Ninh Thiên.
Nhưng khi Mộc Ngôn cố gắng gọi hắn quay lại, thì chỉ nhìn thấy một làn khói ảo ảnh chìm vào trong hư vô.
Tất cả mọi thứ đều trở về vị trí cũ, nhưng Ninh Thiên cuối cùng cũng không quay lại được nữa.
Khi Mộc Ngôn tỉnh lại đã là chuyện của một tuần sau. Lúc này thời tiết cũng đã đẹp hơn,
đã không còn cơn mưa như ngày hôm đó nữa.
Ngược lại là trời quang mây tạnh, thời tiết vô cùng đẹp để đi chơi.
"Chị Mộc Ngôn, chị có sao không?" "Ninh Thiên đâu rồi?"
Vừa tỉnh dậy, cô đã không hỏi ai khác, không hỏi chuyện khác, mà chính là hỏi về Ninh Thiên.
"Chị Mộc Ngôn, chị hãy nghe em nói! Em mong chị đừng quá kích động, như vậy sẽ có hại cho bản thân mình! Hôm đó chị và anh Ninh Thiên gặp tai nạn, vì để bảo vệ cho chị, anh ấy đã dùng thân mình để chắn những mảnh vỡ ở cửa kính xe, khiến cho thủy tinh đâm vào người. Cuối cùng vì không được cứu chữa kịp thời nên mới mất!"