Hắn men theo tay cô để mà đi vào nhà, quả thực bây giờ nom hắn lại vô cùng chật vật và đáng thương.
Nếu Mộc Ngôn không để ý kĩ, cô chắc chắn sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường cả
. Vì hôm nay Lục Cẩn Phàm chính thức nghỉ việc ở công ty, nên hắn đã tự tay nấu cho Mộc Ngôn một bữa cơm nhỏ. Đây không phải là lần đầu tiên, cũng không phải là lần cuối cùng.
Khi chuẩn bị ngồi lên bàn ăn, thì hắn mới nhìn lại được một chút ít.
Thế nhưng cũng không phải là quả rõ như trước kia. Lục Cẩn Phàm gắp lên cho cô một miếng thịt, sau đó gắp rau bỏ vào bát mình, ăn một cách ngon lành.
Thế nhưng Mộc Ngôn thì ngược lại, cô chưa ăn được một miếng đã ngay lập tức bỏ bát xuống.
"Đồ ăn ngon đến vậy sao?"
Lục Cẩn Phàm gật đầu, đồng thời cũng gắp cho Mộc Ngôn thêm một ít đồ ăn.
"Lục Cẩn Phàm, ảnh định giả vờ đến bao giờ nữa?"
Bàn tay của người đàn ông khẽ dừng lại trên không trung, hắn thật sự không hiểu lời nói của cô là có ý gì.
Chẳng lẽ Mộc Ngôn đã biết chuyện gì rồi sao?
"Đống đồ ăn này căn bản là không ăn được! Căn bản vì nó quá mặn! Lục Cẩn Phàm, từ bao giờ khẩu vị của anh lại thay đổi như vậy?"
"Mộc Ngôn, hay em thử món này đi? Nó rất ngon đấy!"
Lục Cẩn Phàm dường như muốn bào chữa cho mình, ngay lập tức gắp cho cô một miếng hải sản.
Thế nhưng lại khiến cho Mộc Ngôn cảm thấy bất ngờ hơn.
"Món này căn bản là chưa chín!"
Sự bất lực truyền đến ánh mắt, Lục Cẩn Phàm quả thực vẫn luôn muốn sờ nhẹ vào khuôn mặt của cô.
Thế nhưng tay chưa kịp dơ lên thì trước mặt bỗng tối sầm lại.
Dường như hắn không thể nào mà nhìn thấy được gì cả, bao gồm cả Mộc Ngôn đang ngồi trước mặt mình.
Hắn bây giờ không sợ bóng tối, không sợ một thứ gì cả, chỉ sợ Mộc Ngôn biết mình bị bệnh!
"Tôi cảm thấy nó thực sự rất khó khăn! Nhưng Mộc Ngôn, nếu em không thích thì tôi có thể đổ bỏ!"
Lục Cẩn Phàm tưởng tượng lại căn nhà của mình, sau đó men theo trí nhớ mà đi. Nơi đây hắn đã sống rất lâu rồi, nên có thể nhớ rất rõ.
Một vị tanh xộc thẳng vào mũi, Lục Cẩn Phàm cố tỏ ra bình thản, bình tĩnh đi vào trong phòng của mình. Hắn thực sự đã cố gắng để tỏ ra mình ổn, hắn thật sự không muốn Mộc Ngôn biết mình bị bệnh.
Bởi vì không để ý và nhìn thấy, nên lúc đi vào nhà vệ sinh Lục Cẩn Phàm bị cộc đầu vào cánh cửa, màu theo đó chảy ra.
Nhưng may mắn nó lại không chảy nhiều.
Thứ chất lỏng màu đỏ giống như được giải thoát, chảy ra voi cùng nhiều.
Lục Cẩn Phàm cảm thấy bản thân mình lúc này dường như chẳng còn một chút sức lực nào nữa cả, ngồi bệt xuống sàn nhà.
Cái cảm giác muốn nói nhưng không thể, quả thực là rất mệt mỏi.
Sức khỏe của Lục Cẩn Phàm ngày càng yếu đi, sợ rằng hắn cũng khó trụ vững trong những ngày tiếp theo.
"Mộc Ngôn, nếu tôi không thể qua khỏi, mong em đừng quên tôi là được! Lục Cẩn Phàm tôi nợ em một đời hạnh phúc, và cả một gia đình hoàn hảo!"