Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như đây đã là chuyện vô cùng bình thường trên đường phố nơi đây. 

[...] 

Sáng sớm hôm sau, Lục Cẩn Phàm và cả Mộc Ngôn hôm nay đều dậy rất sớm. Vì hôm nay chính là hôn lễ của hai người diễn ra. Mộc Ngôn cả đêm qua háo hức không ngủ được, nhìn Lục Cẩn Phàm đang say giấc ngủ thì cô mới có cảm giác an tâm hơn phần nào. Mỗi khi tỉnh dậy đều nhìn thấy người mình yêu ở bên cạnh, điều đó thực sự hạnh phúc biết bao. 

Hôn lễ chỉ diễn ra ở một quần đảo rất nhỏ được Lục Cẩn Phàm thuê trong một ngày, còn các khách mời thì hầu như không có ai. Chỉ có hai người mà thôi. 

Lục Cẩn Phàm từng nói với Mộc Ngôn, chắc chắn sẽ để cô làm cô dâu đẹp nhất, vì vậy hắn đã đặt chiếc váy cưới định chính trăn chín mối chín viên kim cương, tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu của cả hai người. 

Mộc Ngôn nhìn mình trong gương, quả thực hôm nay có rất xinh đẹp, hoàn toàn khác so 

với mọi ngày. Nhớ năm xưa khi lần đầu tiên kết hôn với Lục Cẩn Phàm, nó chỉ có sự đau 

buồn, tất cả các vị khách đến thăm thì hầu như không ai chúc phúc thật lòng cho cô cả. "Mộc Ngôn, sau này cô sẽ thật hạnh phúc! Cô chắc chắn phải bù đắp được những gì đã 

thiếu trước kia!" 

Cô tự an ủi mình trong gương, thế nhưng khoảnh khắc này thật sự cô cũng rất mong chờ. Mà bên của chú rể, Lục Cẩn Phàm chỉnh đốn lại tây trang, vô cùng hùng dũng mà bước ra 

ngoài. Từ khi tỉnh dậy đến giờ, hắn vẫn luôn cảm thấy tinh thần của mình không được ổn. 

định, lồng ngực cũng có chút quặn đau. 

Khi hắn chuẩn bị ra lễ đường thì đã thấy Diệp Tử Sâm, Ôn Ninh và cả Trác Lâm đứng sẵn ở đấy rồi. Diệp Tử Sâm mặc bộ tây trang này trắng, mái tóc nhẹ nhàng bay trong gió càng tô thêm vẻ đẹp trai của anh. 

"Thiếu gia, chúng tôi đến chúc phúc cho hôn sự của cậu! Hôm nay là ngày vui của cậu, chẳng lẽ chúng tôi lại không đến hay sao?" 

Trác Lâm chỉ nói bâng quơ vài câu, vậy mà Lục Cẩn Phàm bỗng nhiên bật khóc. Hắn vui vẻ nhìn mọi người, cười tươi rói. 

"Tôi chỉ sợ mấy người nhìn thấy Mộc Ngôn xinh quá, sẽ bắt cóc cô ấy đi mà thôi!" 

Lục Cẩn Phàm chỉ đùa vui một chút, thế nhưng không hiểu tại sao máu mũi lại chảy ra. 

Hắn nhanh chóng bịt mũi của mình lại, thế nhưng không thể nào che dấu được ba người đàn 

ông trước mặt kia. "Mấy người biết sự thật rồi hay sao?" 

Ôn Ninh tiến đến, từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy mỏng, không nhịn được mà nước mắt chảy ra. Lục Cẩn Phàm hơi bất ngờ, thế nhưng vẫn để yên. "Lục Cẩn Phàm, cậu thật sự thay đổi rồi sao? Hôm nay là ngày vui của cậu mà không mời chúng tôi, đó đã là một điều sai trái rồi! Vậy mà trong hôn lễ của mình mà cậu vẫn có thể 

luộm thuộm như vậy, làm sao chúng tôi có thể yên tâm được đây!" 

Ôn Ninh nói rất nhỏ, chỉ có hai người nghe thấy, thế nhưng ở đằng sau Trác Lâm lại quay mặt đi. Hắn cảm nhận được dường như khóe mắt mình cũng cay cay. 

"Chẳng lẽ bên trong Bạch Lam cũng tới rồi hay sao?" Nếu hôm nay mấy người này đến, thì chắc chắn Bạch Lam và Tề Xuyên cũng đã đến đây. Ôn Ninh nhẹ gật đầu, từ trong túi áo của Lục Cẩn Phàm nhét một tờ giấy mỏng vào trong 

đó. 

Một lúc sau, khi thấy người đàn ông quan trọng nhất hôm nay đã vui vẻ, thì Ôn Ninh mới hài lòng thêm một chút. Hắn lùi lại về phía sau, chờ đợi nhân vật chính ngày hôm nay xuất 

hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK