Đồng thời, giá cổ phiếu của Lục thị ngay lập tức cũng hạ giá không phanh. Cũng may có Diệp Tử Sâm, Ôn Ninh và Trác Lâm giúp đỡ nên Lục thị mới dần dần ổn định lại nền kinh tế, còn bây giờ thì đang hội nhập với quốc tế.
Có thể nói Lục Cẩn Phàm đào tạo nhân viên rất tốt, cho dù có gặp khó khăn gì thì bọn họ cũng đều không bỏ cuộc.
Ông quản gia có thể nhớ rất rõ những ngày Lục Cẩn Phàm ra đi, Mộc Ngôn luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Hồi đó ông luôn lêu người hầu phải túc trực hai tư trên hai tư, chỉ vì sợ Mộc Ngôn làm liều đi theo Lục Cẩn Phàm mà thôi.
Thế nhưng Mộc Ngôn lại không làm như vậy, cô sống rất tốt, thận chí cô từng nói: "Cô đang sống nốt phần đời còn lại cho Lục Cẩn Phàm!"
"Thiếu phu nhân, em gái của người đến!"
Một người bảo vệ từ bên ngoài bước vào, đồng thời người đi sau chính là Hạ Mộc Tầm. Cô ta vừa mới ra tù không lâu, nên bây giờ còn đang trong tình trạng thất nghiệp.
"Tôi không ngờ là cô sẽ dám đến đây thêm một lần nữa! Hạ Mộc Tầm, quả thực đến bây
giờ tôi vẫn thắc mắc, rằng cô có từng coi tôi là chị hay không?" Đây là chuyện mà Mộc Ngôn đã để ý rất lâu rồi. Cô từng đối xử rất tốt với cô ta, thế nhưng Hạ Mộc Tầm và Tống Doanh Doanh lại ở đằng sau đâm cô một nhát.
"Hồi nhỏ chị vì tỏ ra đáng thương nên mới được người khác thương hại, sau đó trong lớp lại luôn tỏ ra là mình thông minh hơn người khác. Hạ Mộc Ngôn chị biết không, chỉ cần ở
đầu có chị thì tôi chắc chắn sẽ bị lu mờ ở đó!"
Hạ Mộc Tầm chưa bao giờ thấy mình tâm trạng như bây giờ. Cô ta lặng lẽ thở dài, sau đó
nhắm mắt nghỉ trên chiếc ghế ở bên ngoài. "Hôm nay đến đây để gặp chị là đến để nói cho chị biết một chuyện, Mộc Ngôn, sau hôm nay có lẽ tôi sẽ đi ra nước ngoài một thời gian! Còn lúc nào quay trở lại thì vẫn chưa thể biết chính xác được!" Mộc Ngôn có hơi bất ngờ nhìn cô ta, thế nhưng khi nhận thấy Hạ Mộc Tầm đã quyết thì cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó từ trong túi áo lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng.
"Dù sao cũng là tình chị em vài chục năm, tôi không thể để cô đi một mình như vậy được!
Ít ra cũng phải cầm lấy một vài đồng để mà tiêu xài!"
Hạ Minh Chính bây giờ cũng đã già, hoàn toàn không còn khả năng để mà kiếm ra tiền
nữa. Vì vậy Mộc Ngôn cũng quyết định đưa tiền để cho ông an tâm tuổi già.
"Mộc Ngôn!"
Hạ Mộc Tâm đi được một đoạn, không hiểu sao lại quay đầu lại, thì ngay lập tức nhìn thấy
Mộc Ngôn vẫn đang nhìn theo hai người bọn họ. "Cảm ơn chị!"
Đây là lần đầu tiên Hạ Mộc Tầm nói cảm ơn với người khác, nên trong lời nói có chút
ngượng ngùng. Nhìn theo bóng lưng dần khuất sau đêm đen, Mộc Ngôn bỗng nhiên lại chìm sâu vào
trong suy tư của chính bản thân mình.
[...] "Tề Xuyên, anh còn không mang con trở lại vào đây!"
"Lam Lam, em còn hung dữ như vậy là con sẽ sợ đấy!"
"Diệp Tử Sâm, thêm lửa cho tôi!" Ở Lục gia, tất cả mọi người đều vui vẻ làm việc, mấy người phụ nữ thì ở bên cạnh nướng
thịt, còn mấy người như Diệp Tử Sâm và Ôn Ninh thì ngồi tụ tập đánh cờ.
Nhìn thỉnh thoảng Bon Bon lại đưa vào miệng của Ôn Ninh một loại quả, Diệp Tử Sâm càng thêm oán trách, liền vứt một quả nho về phía bên cạnh:"Hai người có thôi đi không, định cho tôi ăn cơm chó đến bao giờ nữa hả!".
Mọi người nhìn gương mặt có chút oán than của Diệp Tử Sâm mà phì cười.
"Mọi người tụ tập sao lại không gọi tôi rồi!"
Giọng của Ninh An lập tức vang lên, mọi người quay lại thì thấy hắn ăn mặc vest chỉnh tề
đầy đủ nhìn bọn họ. Ông quản gia thì đứng ở đằng sau, nhìn bọn họ mỉm cười. Thiếu gia, cậu không phải lo lắng nữa đâu, thiếu phu nhân vẫn sống rất tốt. Cô ấy vẫn luôn. biết điều tiết tâm trạng của mình trước mặt mọi người. Thiếu gia, thiếu phu nhân thật sự rất nhớ cậu!