Mộc Ngôn mặc chiếc váy màu trắng, điều đó càng làm tôn lên nước da trắng trẻo của cô.
Bạch Lam đi theo Mộc Ngôn, cầm lấy chiếc váy cô dâu đằng sau. Đóa Đóa cũng không rảnh rỗi, cô bé đi đằng trước, tung hoa trước mặt Mộc Ngôn, điều này
khiến mọi người không nhịn được cười.
Đã lâu lắm rồi, Diệp Tử Sâm mới không nhìn thấy em gái mình vui như vậy, anh lén quay
sang nhìn Mộc Ngôn, thấy cô dường như không hề có tâm sự nào cả. "Mộc Ngôn, hứa với anh, chăm sóc cho Cẩn Phàm thật tốt!"
Cô ngơ ngác gật đầu, không hiểu vì sao anh mình lại nói như vậy. Càng ngày càng đến gần, khi đã đưa Mộc Ngôn đến gần Lục Cẩn Phàm, Diệp Tử Sâm mới từ từ buông tay của cô ra. Đây là lần đầu tiên anh tiễn em gái mình về nhà chồng mà tâm
trạng lại lo sợ như vậy. "Cẩn Phàm, hứa với tôi, không được để cho con bé đau khổ, nhất định phải chăm sóc cho nó thật tốt!"
Mộc Ngôn vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, cô nhìn dáng vẻ của Diệp Tử Sâm giống như ông già bảy mươi tuổi, liền cười cười trong lòng. "Chào em, cô dâu ngày hôm nay của anh!" Lục Cẩn Phàm nhìn thấy Mộc Ngôn rực rỡ trong bộ váy cưới, hắn liền cảm thấy cuộc đời này của mình thật may mắn khi có được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy. Còn Mộc Ngôn, thì cô chỉ ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào mặt của Lục Cẩn Phàm.
"Có phải mọi người đã quên tôi rồi không?"
Một tiếng nói từ xa vang lên, cả Lục Cẩn Phàm và Mộc Ngôn đều quay sang nhìn thì thấy Ninh An dường như có chút oán giận mà bước tới. Hôn lễ này hai người không nói cho ai biết, vậy mà mấy người này vẫn có thể tìm được đến đây. "Mộc Ngôn, đây là món quà mà tôi tặng cho cô!". Ninh An từ bên cạnh lấy ra một hộp trang sức, bên trong là một sợi dây chuyền bằng kim cương, với hình ảnh bên trong là chiếc cỏ bốn lá.
"Đây là sợi dây chính đại ca đã cất giữ cẩn thật, để cô có thể cất giữ bên mình!"
"Tôi sẽ giữ nó!"
Mộc Ngôn không chút ngại ngần mà đồng ý. Khi nhìn thấy kỉ vật mà Ninh Thiên để lại, quả
thực cô lại có chút đau xót trong lòng. Từ trong lồng ngực truyền đến cơn đau dữ dội, thế nhưng Lục Cẩn Phàm vẫn nén nhịn, nhìn Mộc Ngôn mà mỉm cười: "Mộc Ngôn, chúng ta chuẩn bị thôi, giờ lành sắp tới rồi! Ninh An,
cảm ơn cậu đã giúp đỡ cho Mộc Ngôn, cả đời này vợ chồng tôi nợ anh một ân tình lớn!"
"Mộc Ngôn, chúng ta chuẩn bị thôi, giờ lành sắp tới rồi! Ninh An, cảm ơn cậu đã giúp đỡ cho
Mộc Ngôn, cả đời này Vợ chồng tôi nợ anh một ân tình lớn!"
Ninh An không hiểu tại sao lại có thể ngửi được nhì dấm chua ở đây. Khi quay lại thì đã nhìn
thấy Lục Cẩn Phàm nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn.
"Mộc Ngôn, cô ra tiến hành hôn lễ đi!" Cô nhẹ nhàng gật đầu, tiến lên đứng bên cạnh của Lục Cẩn Phàm. Lục Cẩn Phàm cố nén cơn đau của mình, hắn có cảm giác tứ chi của mình muốn rã rời khắp nơi, dường như không thể cử động được nữa.
Nhìn sang bên cạnh thì liền thấy Mộc Ngôn đang vui vẻ hạnh phúc, vì vậy Lục Cẩn Phàm cũng không muốn nói với cô.
Diệp Tử Sâm nhìn là biết tình trạng của Lục Cẩn Phàm đang gặp nguy kịch, anh rất muốn tiến lên nhưng đã bị Ôn Ninh ngăn cản lại: "Xin anh, hãy để cậu ấy như ý nguyện của mình!"