Nơi đây là một nơi rất xa Hà thành, hơn nữa đều được bao bọc bởi núi rừng, càng khó để cho người ta phát hiện.
Lục Cẩn Phàm bình tĩnh bỏ tay vào trong túi quần, âm thầm đánh giá địa hình xung quanh nơi đây.
Nơi đây cũng không phải là hoang vu hẻo lánh, do người dân không sống nữa, nên có rất nhiều cỏ dại và cây cối sinh sôi, nên dễ dàng khiến người khác không để ý.
"Thiếu gia cẩn thật, chỗ cậu đang đứng có rắn!"
Lục Cẩn Phàm ngay lập tức để ý dưới chân, liền thấy một con rắn màu đen đang bò tới, rất nhanh một lúc sau một bầy rắn cùng nhau bò ra.
Trác Lâm vốn đã để ý cảnh sắc ở nơi này, nơi đây hoang vu, chắc chắn sẽ có động vật hoang dã sinh sôi nảy nở.
Lục Cẩn Phàm ngay lập tức rút súng ra bắn vào đầu, bầy rắn lúc đầu không có phản ứng, vẫn có ý định muốn tiến lên để giết chết kẻ thù.
Nhưng khi thấy hàng loạt đồng loại của mình bị trúng đạn mà chết, thì ngay lập tức bắt
đầu cảnh giác hơn.
"Xem ra lũ rắn này cũng sợ súng đạn!" Ôn Ninh vô tư mà nói, ngay lập tức nhìn thấy một cô khác định tấn công mình ở phía sau.
May mắn là có Trác Lâm đa tinh mắt để ý.
" Bọn chúng suýt chút nữa thì giết chết lão tử rồi! Trác Lâm, cảm ơn cậu nhiều!"
Trác Lâm vốn dĩ chỉ định giúp đỡ đơn thuần, thế nhưng không hiểu tại sao khi nghe lời này
lại cảm thấy nổi da gà:" Ninh tổng, tốt nhất anh vẫn nên bình thường lại đi thì hơn!"
" Ninh tổng, tốt nhất anh vẫn nên bình thường lại đi thì hơn!"
Trác Lâm nổi hết cả da gà của mình lên. Phải cố gắng lắm hắn mới kiềm chế được cảm xúc của mình để không xông lên đấm chết cái con người hay đùa cợt kia.
"Anh có tin tôi xông lên đấm chết anh không?"
Ôn Ninh nhận thấy tình cảnh này không thích hợp để trêu đùa, liền thu hồi dáng vẻ của mình lại. Vô cùng cảnh giác mà để ý xung quanh, vì biết đâu lại xuất hiện một con vật khác.
Tiếng vỗ tay bất chợt vang lên, tất cả mọi người theo phản xạ ngoảnh mặt lên trên. Thì ngay lập tức nhìn thấy Diệp Sinh ở trên đó.
Hắn nhìn xuống dưới, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, giống như một vị vua anh minh đang nhìn xuống dân của mình.
" Người đâu rồi!"
Lục Cẩn Phàm không thích nói nhiều, ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề, khiến cho Diệp Sinh không khỏi nở nụ cười thích thú.
Người đàn ông này vẫn vậy, vẫn dễ nổi nóng như lúc đầu.
Diệp Sinh nhún vai xòe tay, ánh mắt có chút lơ đãng nhìn xung quanh. Sau đó từ đằng sau
lôi ra Hạ Mộc Tầm. Toàn thân cô ta rách rưới, nom vô cùng chật vật đáng thương.
Lục Cẩn Phàm không khỏi cảm thấy tức giận, Hạ Mộc Tâm chính là vợ tương lai của hắn, Diệp Sinh đối xử như thế, chẳng khác gì đang và thẳng vào mặt của hắn.