" Lục tổng, trong căn nhà này tôi có dấu một quả bom hẹn giờ. Thời gian tối đa là nột tiếng, nghĩa là anh có một tiếng để cứu người phụ nữ mà mình yêu, không biết anh sẽ chọn ai đây nhỉ?"
Diệp Sinh cười thích thú, trước nay hắn vẫn luôn thích chơi trò trốn tìm. Nếu Lục Cẩn Phàm chọn một người được sống, thì người kia chắc chắn phải chết.
Hạ Mộc Tâm - đây chính là người phụ nữ mà hắn yêu, đồng thời cũng là người đang mang máu mủ của Lục Cẩn Phàm. "Cẩn Phàm, cứu em, cứu lấy con của chúng ta!"
Hạ Mộc Tâm đứng ở trên cao nhìn xuống, cô ta nhạt nhòa nhìn những người ở dưới. Thế nhưng Ninh Thiên lại nhìn cảnh này nom thật là chướng mắt.
Điều này với Mộc Ngôn lại chẳng khác gì có một vết dao cứa vào trong tim. Cô cũng đã từng có con, đã từng mơ về một gia đình hoàn hảo.
Thế nhưng bây giờ nó đã không còn nữa rồi.
" Lục Cẩn Phàm, rốt cuộc người anh muốn cứu là ai? Anh mà không nói nhanh, tộ sẽ cho tất cả những người ở đây phải chết chung!"
Lục Cẩn Phàm nhăn mặt, thật sự hắn không hiểu tại sao mình lại khó lựa chọn đến vậy. Đáng lẽ hắn phải nói, nên giết Hạ Mộc Ngôn mới đúng, thế nhưng lại không thể nào thốt lên một câu nào cả. Khi hắn quay sang, chỉ thấy Ninh Thiên gương mặt trắng bệch, hắn ta liên tục chửi Diệp Sinh ở trên kia. "
Diệp Sinh, nếu cậu làm mất một sợi tóc của Hạ Mộc Ngôn, tôi thề sẽ bắt cậu phải trả giá gấp trăm lần! Ninh Thiên tôi tuy không thể giết cậu, băm cậu thành trăm nghìn mảnh, nhưng ít nhất tôi sẽ bắt cậu sống mục rữa trong tù, ngày ngày phải chịu những cực hình sống không bằng chết!"
Thế nhưng Diệp Sinh đối với những lời của hắn thì chỉ cười thầm, sau đó hắn tiến đến, nắm lấy tóc của Mộc Ngôn mà lôi lên:"
Ninh tổng, tôi không ngờ đối với người phụ nữ này lại quan
tâm như vậy. Tấm lòng chân thành của cậu, thật là khiến Diệp Sinh tôi được lĩnh giáo khá nhiều!"
Trong lời nói của hắn, chiếm phần nhiều là châm biếm, chỉ trích.
Trong Hà thành, Ninh Thiên chiếm một vị trí vô cùng quan trọng, chỉ cần hắn ta phất tay lên một cái,vô số người phụ nữ có thể vì hắn mà đâm đầu.
Thế nhưng hắn lại một lòng" nhất kiến trung tình" .
Nếu để mọi người trong thành phố biết, chắc chắn hẳn sẽ được mọi người ca ngợi giống như một vị thần.
Ninh Thiên cảm thấy lồng ngực mình giống như có một quả bom bị ném xuống, nhìn Mộc Ngôn đang trong tình trạng nguy hiểm, lòng hắn bỗng nhiên quặn thắt lại, không dám nói một câu nào nữa.
Vì hắn sợ rằng mình sẽ là Diệp Sinh tức giận, rồi lại trút giận lên Mộc Ngôn.
" Chỉ cần thứ cậu muốn, tôi sẽ đưa cho cậu, tôi không cần cậu làm gì cả, chỉ cần đưa cô ấy
cho tôi là được rồi!"
Lục Cẩn Phàm nhìn Ninh Thiên chỉ vì một người phụ nữ mà hạ mình, trong lòng hắn giống
như có một tảng đá đè nặng trong người. Từng chút một đè nặng lên trong lòng của hắn. Rõ
ràng Mộc Ngôn là vợ của hắn, thế nhưng Ninh Thiên lại nguyện ý hy sinh.
Khóe môi Diệp Sinh lúc này bỗng nhếch lên, vốn tưởng Ninh Thiên thấy Mộc Ngôn chỉ là thấy đồ mới,nhất thời nổi lòng tham.
Thế nhưng nhìn gương mặt chắc chắn kia,lòng hắn khẽ có chút bất an.
" Ninh tổng, cậu đúng là vẫn giữ hào phóng như vậy? Thế nhưng tôi đã lỡ gài một quả bom lên trên này mất rồi, nếu cậu muốn cứu cô ấy, chắc chắn sẽ mất một thời gian! Hay chi bằng cậu có hai cách lựa chọn, cậu nghe rõ đây!"