Cô lắc đầu, rút tay của mình lại trước khi Lục Cẩn Phàm đeo nhẫn vào.
"Ngày mai anh sẽ sai người đưa Bạch Lam và Tề Xuyên trở về Bắc thành! Tiền chữa trị của Bạch Vũ anh cũng sẽ chi trả!" .
Mộc Ngôn đời người, bỗng nhiên cô không dám tin chuyện mình đang nghĩ là sự thật.
"Là anh hủy tất cả các chuyến bay trở về Bắc thành? Là anh đã nhúng tay vào đúng
không?"
"Đúng vậy Mộc Ngôn, tất cả chỉ vì anh đã quá yêu em!"
Trong căn phòng thay đồ bỗng vang lên một tiếng cười lạnh. Mộc Ngôn nhìn mình trong gương, nom cô thật là xinh đẹp, thế nhưng trong lòng lại giống như có hàng ngàn chiếc định đâm vào.
"Lục Cẩn Phàm, anh có biết như thế nào mới gọi là yêu không? Tình yêu của anh là bắt người khác phục tùng theo ya của mình, nếu làm trái lệnh là giết hay sao? Hay yêu của anh chính là khiến cho người đó sống không bằng chết!"
Người đàn ông bây giờ bỗng nhiên có chút lo sợ, hắn kéo cô vào trong lòng, không cho Mộc Ngôn rời khỏi mình nửa bước:
" Yêu của tôi, là dù em có muốn hay không, cũng không thể chạy thoát khỏi tôi! Cho dù em có chạy đằng trời, thì tôi sẽ lôi em về bằng được!" [...]
Buổi tối ở Lục gia lúc nào cũng sáng nhất trong đêm đen. Cả tòa nhà biệt thự lớn đều được
phát sáng bởi một màu trắng duy nhất. Hàng dài người xếp hàng thành một dãy, nghiêm cẩn nhìn Lục Cẩn Phàm và Mộc Ngôn bước vào.
"Hạ tiểu thư, chào mừng cô trở về!"
Một nữ giúp việc tiến đến chào hỏi, thế nhưng phát hiện mình đã gọi sai, liền nhanh chóng
sửa lại:" Phu nhân, chào mừng cô đã trở về!"
Sơ suất nhỏ như vậy khiến cho Lục Cẩn Phàm không vui chút nào, hắn đưa mắt nhìn Trác Lâm.
Ngược đàn ông kia ngay lập tức hiểu ý, đưa nữ giúp việc ra ngoài.
"Thiếu gia, tôi thực sự không cố ý mà, thiếu gia!"
Tiếng khóc giống như xé đứt ruột người nghe vang lên, Mộc Ngôn không thể nào ngồi yên được, cô quay sang hỏi hắn:" Rốt cuộc anh muốn làm thế nào với cô ấy?"
"Nhẹ thì phế chân tay, nặng thì xử luôn ngay tại chỗ!"
Một luồng khí lạnh xộc thẳng vào người, Mộc Ngôn bây giờ chỉ muốn cách xa người đàn ông kia càng xa càng tốt.
Tất cả các món sơn hào hải vị, thậm chí là những món trên trời đều được bưng ra, khiến cho Mộc Ngôn cũng cảm thấy hoa mắt vì độ xa hoa của Lục Cẩn Phàm.
"Chúng ta cùng cạn ly, chúc mừng cho hôn sự của chúng ta!"
Tiếng sét bên tai vang lên, Mộc Ngôn bỗng nhiên đứng dậy, thế nhưng lại không thăng bằng mà ngã xuống.
Trác Lâm định tiến lên đỡ, thế nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lục Cẩn Phàm.
"Mộc Ngôn, em có cần phải vui vẻ như vậy không? Tôi biết em nôn nóng, nhưng mọi thứ đều phải có trình tự của nó!".
Hắn đâu biết, Mộc Ngôn bây giờ cảm thấy sợ hơn là vui. Cô quả thực không muốn ở lại Lục
gia thêm một phút giây nào nữa cả!"
Một đĩa cá được đưa lên trước mặt cô, Lục Cẩn Phàm nhẹ nhàng xé từng miếng nhỏ cho cô ăn:
"Nếu đêm nay em ngoan ngoãn một chút, thì tôi có thể xem xét tới việc thả Hạ Mộc Tâm ra bên ngoài! Mộc Ngôn, không phải đấy là mục đích em đến tìm tôi hay sao?"