"Cô bảo tôi tha thứ làm sao? Chẳng lẽ tôi lại tha thứ cho kẻ giết chết con của mình, hay thai thứ cho người đàn ông đã hủy hoại cuộc đời của tôi! Lý Tiểu Hồng, tôi không phải là cô, tôi
không phải là một bậc thánh nhân!"
Những chuyện Lục Cẩn Phàm làm năm xưa, Lý Tiểu Hồng vẫn nhớ rất rõ. Thế nhưng cô ta
vẫn muốn bao che cho người đàn ông đấy một lần.
Bỗng nhiên, một người to lớn đứng trước mặt cô. Mộc Ngôn bỗng nhiên giật mình, nhìn Lý Tiểu Hồng từ từ quỳ xuống.
"Chị Mộc Ngôn, xin chị, con em đã không thể có bố, nhưng nhất định không thể có mẹ!"
Tiếng sét ở đâu đó dường như vang lên, Mộc Ngôn cầm lấy hai vai của cô ta, lắc mạnh. "Rốt cuộc là cô muốn tôi làm thế nào?"
Lý Tiểu Hồng nhìn đứa nhỏ vẫn đang vô tư chơi bên cạnh mình, trong đáy lòng có chút
chua xót, cô ta nín khóc, nhìn thẳng vào mắt Mộc Ngôn.
Hai người phụ nữ, thế nhưng đều có điểm chung là từng yêu say đắm Lục Cẩn Phàm. "Mộc Ngôn, tôi đã tìm được cách cứu sống lấy Cẩn Phàm, chỉ cần cô giúp tôi một chuyện
thôi, chăm sóc cho Đóa Đóa thật tốt, lúc về tôi sẽ báo đáp cô. Con bé còn nhỏ, tôi vẫn là không nỡ để nó ở đây một mình!"
"Mộc Ngôn, tôi đã tìm được cách cứu sống lấy Cẩn Phàm, chỉ cần cô giúp tôi một chuyện thôi, chăm sóc cho Đóa Đóa thật tốt, lúc về tôi sẽ báo đáp cô. Con bé còn nhỏ, tôi vẫn là không nỡ để nó ở đây một mình!"
Đóa Đóa không hiểu chuyện gì cả, khuôn mặt ngơ ngác nhìn mẹ của mình. Khi nhìn thấy Lý Tiểu Hồng khóc, thì cô bé lại cẩn thật lau đi nước mắt trên má của cô ta.
"Mẹ, sao hôm nay mẹ lại khóc nhiều như vậy? Con không thích mẹ khóc đâu!" Lý Tiểu Hồng bỗng dưng mỉm cười, rồi cuối cùng cũng nín lại.
"Mộc Ngôn, coi như đây là điều cuối cùng tôi nhờ vả chị! Xin chị hãy tiếp nhận con bé, nó rất ngoan, chưa bao giờ làm sai chuyện gì cả!" Cô thở dài, rồi gật đầu theo quán tính.
[...]
Hôm nay Đóa Đóa lại khóc, dường như con bé cũng đã bắt đầu nhớ mẹ của mình. Nhưng khi Mộc Ngôn cho nó đứng ở ngoài phòng bệnh của Lục Cẩn Phàm, thì lại ngơ ngác nhìn lấy CÔ.
"Đóa Đóa, con tên thật là gì?"
"Lý Chỉ Ly ạ!"
Mộc Ngôn lặng lẽ vuốt tóc của nó. Quả thực tóc của trẻ con rất mỏng, mà Mộc Ngôn cũng vô cùng thích thú để mà sờ nó.
"Chỉ Ly, bây giờ con sẽ mang họ Lục, không phải họ Lý nữa!".
Đóa Đóa vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi lại nhìn vào Mộc Ngôn. Lúc này, Diệp Tử Sâm từ bên ngoài đi vào, đưa cho cô một chai nước khoáng nhỏ.