Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Vì cô ấy 

"Hạ Mộc Ngôn, cô quỳ xuống ăn cho tôi! Nếu cô không ăn, ngay lập tức tôi sẽ giết cô ta!" 

Hắn không nói câu nào, chỉ rút súng ra chĩa vào thẳng đầu của Tiểu Đào. Đôi mắt hắn ung dung, bình tĩnh đến lạnh lùng. Bây giờ, hắn đã không còn ôn nhu như lúc nãy nữa rồi! Vài phút trước, hắn giống như 1 người hoàn toàn khác, bây giờ mới trực tiếp bộc lộ bản tính hung ác của 

mình ra. 

Mộc Ngôn bây giờ mới vỡ mộng, cứ tưởng hắn đã thay đổi. Đến bây giờ, cô mới nhận ra tất cả chỉ là do hắn lợi dụng cô mà thôi. 

Tiểu Đào nhìn thấy súng chĩa vào bản thân mình, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Cô không muốn thiếu phu nhân phải làm như vậy. Dù sao cô cũng chỉ là 1 nha hoàn, mạng này dù có chết cũng không sao. Người khó xử nhất vẫn là Mộc Ngôn, cô buộc phải quỳ trước người mà cô yêu thương nhất, sùng bái nhất 

từ trước đến nay. 

Lặng lẽ nhìn Tiểu Đào, nước mắt cô chảy dài theo má. Cô quỳ xuống, ngay trước mặt người đàn ông. Trực tiếp dùng đôi tay bốc cơm lên ăn. Tất cả danh dự của cô, bây giờ đã mất hết rồi! " Hạ Mộc Ngôn, bây giờ chỉ là bước đầu mà thôi! Chắc chắn cô vẫn còn phải chịu khổ dài dài!" Lục Cẩn Phàm cúi đầu, lấy giày dẫm lên tất cả chỗ cơm ở dưới đất. Hắn tức giận giẫm lên lên chân cô, dùng gót giày dí mạnh vào đó. Mộc Ngôn khẽ nhíu mày, khóc nức nở đòi hắn buông ra. " Vậy thì cô ăn hết chỗ cơm này đi!" Hắn dí đầu cô vào chỗ cơm, bắt cô ăn sạch nó. Nhưng vẫn chưa hài lòng, hắn còn bắt cô lau giày cho mình 

bằng lưỡi. 

Bây giờ, Mộc Ngôn không còn dám tin vào trái tim của con người nữa. Người đàn ông cô yêu thương nhất, cuối cùng vẫn không hề yêu cô! 

Đau nhất, không phải là yêu đơn phương, mà là yêu nhưng không hề được hồi đáp. Tình yêu, nó trong sáng như pha lê, nhưng có 1 số người lợi dụng tình yêu, làm nó trở nên biến chất. 

Hắn cất súng vào trong túi áo, bình tĩnh rời đi. Hắn mỉm cười, dẫu sao cũng chỉ là 1 con đĩ, thì dù sống hay chết, hắn cũng không muốn quan tâm. Tiểu Đào nhìn thấy thiếu phu nhân như vậy, không nhịn được mà chạy đến chỗ cô, 2 người ôm nhau mà 

khóc. 

"Thiếu gia, thiếu phu nhân muốn nấu cơm cho ngài!" "Đổ cơm hết cho chó đi!" 

"Nhưng...! 

Ông quản gia còn chưa nói xong, hắn đã cho người lôi ra ngoài. Mặc cho ông gọi thế nào cũng không được. Ông quản gia thở dài, đôi mắt tràn đầy vẻ thương hại cho thiếu phu nhân ở nhà của mình. Mộc Ngôn là 1 cô gái rất tốt, nếu sai là khi cô đã yêu 1 người đàn ông không tìm không phổi, đã sinh ra trong 1 gia đình không có tình yêu. Thứ cô nhận được, mãi mãi chỉ là sự cáu giận của người đàn ông mà thôi. 

Tình yêu đơn phương, giống như những quả bong bóng sáng lấp lánh. Nhìn bên ngoài, nhìn nom rất đẹp, rất sáng. Thế nhưng, chỉ cần chúng ta chạm nhẹ vào đó, quả bong bóng cũng sẽ vỡ tan. Tất cả mọi thứ, sẽ dần dần trôi theo quá khứ vĩnh hằng. 

Mộc Ngôn không sai, cô đã sai khi được sinh ra trên Thế Gian này. Nếu cô không được sinh ra, chắc chắn sẽ không cảm nhận được những nỗi đau trên Thế giới này. 

Hôm nay là thứ 2, nên Lục Cẩn Phàm được về sớm. Nhưng hôm nay, hẳn không những không về 1 mình, mà còn dẫn theo 1 người phụ nữ khác. Nhìn thấy người phụ nữ kia, Mộc Ngôn không kìm chế được mà cưới lớn. Cứ tưởng là ai, hóa ra là cô em gái quý hóa của cô- Hạ Mộc Tầm. Không ngờ đến bây giờ, cô ta vẫn hy vọng mình được gả vào gia đình hào môn, gia đình vọng tộc. 

Hạ Mộc Tâm vừa mới vào tòa biệt thự, đã không kìm chế được cảm xúc của mình. Cô ta ôm lấy thân thể của người đàn ông, reo lên sung sướng:" Phàm, không ngờ nhà anh lại lớn đến như vậy!" 

Cô ta sung sướng, hôn mạnh thật sâu người đàn ông. Lúc đầu, người đàn ông có chút phản kháng, nhưng rồi lại hùa theo. Từ thế bị động, hắn nhanh chóng chiếm lại thế thượng phong. 

Hạ Mộc Tâm thấy mình đã làm cho dục vọng của người đàn ông nổi lên, liền cười mỉm. Cô ta ngại ngùng, e thẹn nhìn hắn. 

"Phàm, ở đây có người!" Thế nhưng người đàn ông lại không hề để ý, hắn vẫn dùng bàn tay của mình, luồn sâu vào trong váy của Hạ Mộc Tâm, cởi dây áo lót của cô ta ra. 

Hôm nay, Hạ Mộc Tâm đã cố gắng mặc chiếc váy ngắn nhất mà cô ta có. Bao nhiêu công sức cô ta để dành, không thể làm công cốc chỉ vì 1 hôm được. 

Mộc Ngôn nãy giờ chứng kiến tất cả, không thể nhìn được nữa liền quay đầu lại. Cô không muốn nhìn thấy cảnh này, cứ nghĩ đến là cô lại thấy đau lòng. "Không được đi!". Lục Cẩn Phàm động tác dừng lại, khóe môi hơi kéo lên. Những động tác tay vẫn chưa dừng lại, vẫn sờ mó những bộ phận quan trọng của Hạ Mộc Tâm. Hắn hôn nhẹ lên xương quai xanh thanh mảnh của cô ta, nhẹ nhàng thoát ly trang phục của cả 2 người. Mộc Ngôn không muốn nhìn nữa, có thực sự rất muốn chạy trốn khỏi nơi này. Đây là địa ngục, là nơi tù đày của cô, là nơi cô chôn vùi cả tuổi thanh xuân của mình. Cô không hiểu tại sao, Lục Cẩn Phàm lại muốn giữ cô lại, chẳng lẽ hắn muốn có chứng kiến cảnh chồng mình và em gái hoan ái với nhau hay sao? 

Lặng lẽ lau nước mắt, Mộc Ngôn nhanh chóng muốn thoát khỏi nơi này. Cô nắm chặt lấy bàn tay của mịn, cố gắng không để rơi lệ. Tại sao, tại sao cô đã cố gắng rất nhiều, nhưng vẫn không chiếm được trái tim của hắn! Cô mệt rồi, cô muốn buông bỏ! "Cô không nghe thấy hay sao?" Lục Cẩn Phàm càng tức giận hơn nữa, dùng tay ném lọ hoa xuống dưới đất, nhưng quỹ đạo lại bay về phía của cô. Hạ Mộc Tầm sợ hãi, núi phía sau lưng của hắn. "Phàm, em sợ!" Lúc này, cô ta nom rất giống 1 con mèo nhỏ cần người khác che chở nhưng thực chất lòng dạ không khác gì 1 con rắn độc. 

Lục Cẩn Phàm lấy lại bình tĩnh, ôm lấy an ủi cô ta. "Mộc Tầm, không phải sợ!” Hắn nhẹ nhàng nói, rồi cúi xuống hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng của cô ta. Càng ngày, hắn càng chìm đắm 

trong đó. Hạ Mộc Tầm nhìn thấy Mộc Ngôn có máu trên trán, miệng vẫn hơi mỉm cười khinh bỉ. Hạ Mộc Ngôn, từ đầu đến cuối cô vẫn luôn là kẻ thua cuộc! Cô chưa bao giờ thắng được tôi, kể cả trong việc giành tình thương của cha mẹ hay tình yêu của Lục Cẩn Phàm. Dù ở trên phương diện nào, cô vẫn luôn luôn thua cuộc! "Cẩn Phàm, chúng ta vào phòng, được không?" Lục Cẩn Phàm khẽ mút tai của cô ta, nhẹ nhàng nói:" Anh muốn làm ở đây!". Hắn muốn ở đây, để cho Mộc Ngôn nhìn thấy. Để cho người phụ nữ ấy biết rằng, đối với hắn, cô chỉ là 1 con 

chó, không hơn không kém. 

"Thiếu phu nhân, xuống ăn cơm thôi!" "Tôi biết rồi!" 

Mộc Ngôn mặc thêm chiếc áo khoác rồi mới xuống nhà, mùa đông đến rồi, cô không mặc sẽ bị lạnh mất. Mặc dù Lục Cẩn Phàm không quan tâm đến cô mấy, nhưng vẫn cho tiền để tiêu dùng hàng ngày. Hắn nói không muốn cô làm mất mặt Lục gia hắn. 

Hạ Mộc Tầm vẫn ở đây, ngược lại cho cô kín mít từ đầu đến chân, cô ta lại mặc rất phong phanh khi chỉ có chiếc váy mỏng. Thậm chí, cô có thể nhìn thấy bên trong cô ta mặc gì nữa. Cô khập khiễng bước xuống lầu, không nhanh không chậm bước về phía bàn ăn. Đúng lúc Hạ Mộc Tầm đang bế bát canh nóng đi ra, vốn dĩ có thể tránh được nhưng cô ta lại không muốn như vậy. Đây là cơ hội ngàn năm có một, nên cô ta muốn tận dụng cơ hội tốt này! Hạ Mộc Tầm vượt lên trước, ngáng chân ra cho Mộc Ngôn đi. 

"ầm!". 

Lục Cảnh Phàm đang từ thư phòng đi ra, nhìn thấy cảnh này thì không khỏi tức giận. Hạ Mộc Tầm ôm lấy mặt mình mà khóc, cô ta bị bỏng thực sự rất nặng. "Phàm, mặt em đau quá, nóng quá!" Cô ta ôm lấy mặt mình, khóc nức nở. Vốn dĩ đã không biết chuyện gì xảy ra, hắn lại không hề hỏi nguyên nhân, đã trực tiếp tát cho Mộc Ngôn 1 cái bạt tai thật mạnh. Vết dầu tay 5 ngón vẫn còn in rõ ràng lên trên mặt của cô. " Cô mau húp hết chỗ canh dưới đất này cho tôi! Nếu không tôi sẽ không để yên cho cô đâu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK