Hạ Mộc Tầm liên tục đi lại trong phòng, khuôn mặt liền có chút tức giận. Cô ta liên tục đi lại trong
phòng, tay run rẩy cầm chiếc điện thoại trong tay.
"Nhất định... nhất định không thể để hắn phát hiện ra mình đã mang thai. Nếu không chắc chắn hắn
sẽ giết chết mình mất! Không được, mình phải xử lý đứa bé này. Nếu để Cần Phàm biết, chắc chắn anh
ấy sẽ không tha cho mình!"
Cô ta run rẩy thân mình, mặc cho nhiệt độ bên ngoài rất cao. Thế nhưng Hạ Mộc Tầm lại thấy giống như đang ở Nam Cực, cái lạnh thấu xương từng chút một len lỏi vào tâm can của cô ta.
Nếu bây giờ cô ta tự giết chết đứa bé này, chắc chắn Lục Cẩn Phàm sẽ giết cô ta, nhưng nếu không xử lý, nếu để người đàn ông kia biết, thì người chết vẫn là Hạ Mộc Tâm.
"Đúng rồi, nếu bây giờ mình xử lý đứa bé này, chắc chắn Cẩn Phàm sẽ không biết! Chỉ cần... chỉ cần xử lý tốt là được!"
Cô ta bỗng nhiên nhớ đến người chị ngu dốt của mình, miệng khẽ nhếch lên, thong thả ngồi xuống
giường. Hai chân vắt lên nhau, Hạ Mộc Tầm vô cùng tự tin với kế hoạch của mình, cô ta không tin lần
này, Hạ Mộc Ngôn có thể yên ổn sống bên cạnh Lục Cẩn Phàm.
Mộc Ngôn lúc này lại đang vô cùng chật vật tập đi với cái nạng. Cô đi liên tục ngã, chân tay đã đầy
các vết thương, nhưng cô vẫn mặc tất cả để mà tập luyện.
Cô từng ước, sau này sẽ trở thành một vũ công múa ba lê. Nhưng từ khi gặp Lục Cẩn Phàm, thì cô lại
mong muốn được ở bên hẳn những ngày trong cuộc đời, vui vẻ sống qua ngày cùng với nhau. Không
mong sang giàu, chỉ mong yên ổn một đời.
" Hạ tiểu thư,sao cô không lên lầu nghỉ đi!"
Ông quản gia đi từ trong tòa biệt thự, nhìn cô gái bé nhỏ kia vẫn đang tập luyện hàng ngày, trong lòng
vẫn luô khen ngợi cô quả thực là một cô gái tốt. Thế nhưng gia môn bất hạnh, ông không có phúc để
có đứa con gái tốt như thế này. "Không sao đâu, cháu vẫn có thể tập được!"
Mộc Ngôn nén chịu cơn đau, đi đến ngồi cạnh ông quản gia. Đây có lẽ là người duy nhất từng giúp cô Lục gia. Ông rất tốt, thế nên với người này Mộc Ngôn vẫn chưa đề phòng chuyện gì cả. "Tiểu Hồng cô ấy còn ở đây không? Lâu rồi cháu vẫn chưa gặp cô ấy!"
Trước đây, Lý Tiểu Hồng từng là một người bạn, người thân của cô. Thế nhưng đời người thay đổi, suy nghĩ cũng thay đổi, chỉ có cô vẫn luôn ở vị trí cũ mà thôi
. "Tiểu Hồng... con bé chuyển sang Mỹ ở rồi! Chắc tầm hai đến ba năm nữa mới về!" Mộc Ngôn thoáng có chút bất ngờ.
Lý Tiểu Hồng rất yêu Cần Phàm, điều đó ở Lục gia ai cũng biết. Thế nhưng lý do gì mà cô ta lại bỏ đi? "Tiểu Hồng là một cô bé đáng thương! Nó vẫn cò ham hư vinh, vẫn chưa ý thức được trách nhiệm
trên đôi vai của mình. Thế nên ra đã khuyên nó hãy đi du lịch nột thời gian, suy nghĩ về cuộc đời này
của mình. Lúc đầu nó không có ý định đi, là ta khuyên nó cả nửa ngày nó mới chịu đồng ý sang Mỹ! "
Mộc Ngôn tuy không hỏi, thế nhưng ông quản gia vẫn biết cô chuẩn bị hỏi chuyện gì.
Đã lâu rồi cô đã không trở lại Lục gia, nên ông vẫn có chút nhớ. Đây có lẽ là vị phu nhân mà bọn họ yêu thích nhất, chỉ tiếc có duyên gặp mặt nhưng lại không có phần
làm người thân với nhau.