Lại một trận ồn ào nữa vang lên, các phóng viên không biết từ lúc nào nhanh chóng chạy vào bên trong, chụp lấy vài khoảnh khắc hiếm hoi của Lục Cẩn Phàm.
Đáng lẽ các vệ sĩ xung quanh thấy cảnh này phải ngăn cản, thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại do tín hiệu không cần thiết.
Trác Lâm thở mạnh trong lòng, hắn nắm lấy chặt bàn tay của mình, nhìn chằm chằm vào
người đàn ông đang ngồi trước mặt kia. Dường như hắn thấy Lục Cẩn Phàm đang cố giấu diếm một điều gì đó không cho ai biết.
"Ôn Ninh và Trác Lâm đã đi theo tôi nhiều năm. Hai người họ đã không còn xa lạ với các vị
đây. Độ trung thành của cả hai người, tôi đều đánh giá rất cao! Các vị có thể nghi ngờ Mộc Ngôn không có kinh nghiệm, nhưng không thể nghi ngờ con mắt nhìn người của tôi!"
Mấy vị cổ đông lớn nhỏ ngay lập tức thảo luận với nhau, dường như ai cũng đồng tình với ya kiến và quan điểm của Lục Cẩn Phàm.
"Tôi phản đối!"
Một giọng phụ nữ trầm ấm vang lên, cắt đứt toàn bộ suy nghĩ của mọi người trong ban quản trị.
Bà ta tầm hơn bốn mươi tuổi, thế nhưng vẫn giữ được nét trẻ trung của mình. Tuy bà nói không to, nhưng cũng khiến cho mấy người cổ đông kia phải cứng họng. "Bà Tần, bà có ý kiến gì sao?"
Tần Mạn Dương tháo chiếc kính màu đen ra khỏi mắt, nhìn Lục Cẩn Phàm đang ngồi trên chiếc ghế quản trị.
"Lục tổng, cậu đừng quên năm xưa nhờ có tôi mà cậu mới có thể ngồi vào vị trí này, tất cả đều nhờ vào quan hệ giữa cậu và Ninh tổng. Chính cậu ấy là người nhờ tôi ủng hộ cậu, tán thành theo quan điểm cậu đưa ra! Thế nhưng bây giờ Ninh tổng đã không còn, vì vậy chiếc ghế này phải đổi chủ mất rồi!"
Mộc Ngôn có thể nghe thấy rất rõ từ Ninh tổng. Chẳng lữ năm xưa chính Ninh Thiên là người bầu chọn cho Lục Cẩn Phàm ư?
Ôn Ninh đứng bên cạnh lúc này bỗng nắm chặt lấy tay của mình, đương nhau chỉ muốn máu chảy ra ngay lập tức.
Tại sao Ninh Thiên lại giúp đỡ Lục Cẩn Phàm, thì không ai biết cả.
Thế nhưng bây giờ người đã mất, vì thể Tân Mạn Dương cũng không còn lý do để ủng hộ Lục Cẩn Phàm nữa, vì vậy bà quyết định bầu chọn cho một người xứng đáng hơn. "Bây giờ tôi cho mọi người một ý kiến, nếu ai muốn Lục Cẩn Phàm vẫn là Lục tổng, thì dơi tay bên trái. Còn ai muốn bãi chức Tổng Giám đốc của Lục Cẩn Phàm, thì dơ tay bên phải!"
Lại một trận ồn ào nữa được vang lên. Tất cả mọi người dường như rất giống một đàn ông vỡ tổ, xì xào bàn tán khắp nơi. Tần Mạn Dương lúc này được trợ lý đưa cho một cái ghế ngồi, bà trực tiếp ngồi đối diện với Lục Cẩn Phàm.
Số phiếu của hai người đều là bằng nhau, nên tình thế bây giờ quả thực rất khó giải quyết.
"Nhưng hình như chúng ta còn thiếu một người!"
Có tiếng nói bất giác vang lên, mà lúc này khuôn mặt của Tần Mạn Dương cũng bắt đầu trắng bệch.
Bà ta vốn dĩ đã tưởng nắm được chiến thắng trong tay, vậy mà bây giờ lại thiếu duy nhất một người nữa.