[...]
"Cậu vẫn muốn đến công ty hay sao? Hay cậu ở nhà đi tôi đến giải quyết cho!"
"Dù sao tôi cũng là Tổng Giám đốc, không thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà làm ảnh hưởng đến cậu được!"
Lục Cẩn Phàm chỉnh trang lại quần áo của mình. Hôm nay hắn đến công ty, sau khi bước khỏi Lục thị, hắn sẽ cùng với Mộc Ngôn đi khắp tất cả mọi nơi trên Trái Đất.
"Lục Cẩn Phàm, cậu có biết như vậy chỉ càng khiến người khác lo lắng cho cậu hơn. không? Cậu như vậy càng khiến cho tôi không an tâm về cậu hơn mà thôi!"
Ôn Ninh mặc kệ Lục Cẩn Phàm có nói như thế nào, vẫn muốn bắt ép người đàn ông kia quay trở lại bệnh viện.
"Ôn Ninh, coi như đây là lần đầu tôi cầu xin cậu, đừng nói cho Mộc Ngôn biết một chuyện gì cả! Chuyện tôi chưa thể chữa khỏi bệnh, cô ấy hoàn toàn không biết!"
Lục Cẩn Phàm định thắt cà vạt, thế nhưng lại có một bàn tay khác đã nhanh hơn một bước.
Ôn Ninh tiến lên, chỉnh từng chút một cho người đàn ông.
"Nếu hôm nay là ngày cậu đánh trận cuối, thì nhất định phải thật là đẹp trai! Dẫu hôm nay cậu có thất bại, thì chúng tôi sẽ luôn bên cậu!"
"Ôn Ninh, có phải cậu đã quên rồi hay không? Tôi chưa bao giờ thua cuộc ở trong bất cứ hoàn cảnh nào!"
Lục Cẩn Phàm đang cười vui vẻ, thế nhưng hắn lại cản thấy trong miệng mình lại có vị tanh của máu. Thế nhưng lại không muốn để cho Ôn Ninh biết tình trạng bệnh tình của
mình, nên đành lảng tránh sang chuyện khác. "Ôn Ninh, cậu lên trên tầng lấy cho tôi áo khoác trên đó được không? Đêm qua tôi quên không cầm theo xuống!"
Ôn Ninh có chút tức giận nhìn hắn, thế nhưng vẫn cố để leo lên tầng năm lấy áo cho Lục Cẩn Phàm. Một vũng máu lần nữa được nôn ra, Lục Cẩn Phàm quả thực rất mệt mỏi.
Hắn không muốn người thân xung quanh biết về tình trạng bệnh tình, vì vậy luôn giấu không cho ai biết.
Hắn tựa vào tường, thầm nghĩ về những chuyện mà mình đã làm trong thời gian qua. Liệu đây có phải là quả báo mà ông trời muốn giành cho hắn không? Lục Cẩn Phàm bất giác mỉm cười, quả thực hình phạt này vẫn còn quá nhẹ cho tội lỗi mà hắn gây ra.
Người đàn ông đứng dậy, cô gắng dùng hết sức bám vào bể rửa mặt, rửa sạch đi những vết máu trên người.
Đến khi Ôn Ninh quay lại thì Lục Cẩn Phàm cũng đã rửa mặt xong, hơn nữa hắn còn rất ngoan ngoãn mà ngồi trên giường.
"Sao hôm nay cậu khác vậy?"
Lục Cẩn Phàm đứng dậy, đâm vào vai người anh em của mình một cái, giọng có chút tức giận:
"Tôi có ngày nào mà không khác cơ chứ!"
Hắn có thể gạt ai, nhưng chắc chắn không thể lừa được Ôn Ninh.
Khi nhìn thấy trên chiếc áo mà Lục Cẩn Phàm đang mặc thì người đàn ông kia cũng đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra rồi.